TƯỞNG NIỆM
Mỗi người trong chúng ta, suốt cuộc
đời, ít nhất cũng có đôi lần nằm mộng. Có những giấc mộng êm đềm thì cũng có
những giấc mộng hãi hùng.
Ta chỉ biết mình nằm mộng khi nào chính
ta đã thức dậy. Nhưng nếu giả định rằng trong lúc mộng, giấc ngủ cứ kéo dài
vĩnh viễn và ta không bao giờ còn có thể thức dậy được nữa.Thì chính ý nghĩa
của mộng sẽ không còn là mộng nữa. Mộng đã là thực. Bởi vì, dù mộng hay thực
một thế giới đã hiện hữu cùng với một chủ thể cũng đang hiện hữu. Ta đau khổ,
ta sung sướng, ta hoảng hốt, ta khoái lạc và tri giác của ta gắn liền với thế
giới mà ta đang sống đó. Vậy thì thế giới nào cũng có thể là thực và cũng có
thể là mộng. Thực, là khi chủ thể ta bám chặt lấy ngoại giới. Và suy niệm rằng
ta là thực hữu và mộng là khi thứ chủ thể ảo huyền cùng thế giới ảo huyền đều
tan biến và được soi sáng bởi một thức năng sáng suốt hơn.
Nhiều người chỉ cho rằng, luân hồi là
sẽ thác sinh vào một thế giới nào xa lạ sau khi chết. Họ đâu biết rằng mộng
chính là những thế giới gần gũi nhất mà mỗi đêm ta đã thác sinh vào đó. Chính
những niệm tưởng hằng ngày, dù đã thoáng qua trong quá khứ vẫn âm thầm gieo
những hạt giống vào tâm thức, và trong một phút giây nào đó đã hoạt hiện nên
những thế giới mới lạ, bao phủ ta bằng những khoái cảm hoặc khổ cảm. Niệm tưởng
như những dòng thác lưu chuyển và biến động, đã dẫn dắt ta phiêu lưu trong
những thế giới chúng dựng nên, mà mộng là những thế giới điển hình nhất. Và cho
đến khi chết, toàn bộ niệm tưởng của cả cuộc đời đã dẫn ta vào một thế giới
mới, ảo huyền nhưng cụ thể hơn, giả tạo nhưng bền vững hơn mà ta mệnh danh là
cuộc sống thực hữu.
Mộng, như thế đã cho ta một suy luận
về thế giới mà ta đang sinh hoạt. Vì mộng hay thực chẳng qua đều là những quả
báo của niệm tưởng. Một đằng là những quả báo ngắn ngủi, một đằng là những quả
báo lâu dài đó thôi. Giấc mộng nào toàn cả lửa nóng, dầu sôi, hùm beo, lang sói
thì chính đó là thế giới của địa ngục. Giấc mộng nào tràn đầy những khoái lạc
siêu thoát thì chính đó là thế giới của thiên đường. Sự thác sinh, dù ngắn ngủi
cũng là kết quả của những thiện niệm hay ác niệm, của những khát vọng và suy
tưởng dồn nén, huân tập lâu ngày, tận trong sâu cùng của tâm thức.
Như vậy, sự huân tập và hướng dẫn niệm
tưởng thực là vô cùng quan trọng. Người nào ngày đêm đều nghĩ tưởng đến Phật,
quán niệm cảnh giới Phật, phát tâm niệm Phật thì trong những giấc mộng vẫn
thường trông thấy Phật và sau khi chết, việc thác sinh vào thế giới Phật không phải
là một việc phi lý.
Và đúng như Thiên Thai Tôn đã chủ
trương những cảnh giới như địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh, Ala hán, Phật đà ...
vốn không phải là những cảnh giới cô lập mà đều phát sinh từ tâm thức. Những ác
niệm phát khởi là địa ngục, ngạ quỷ. Những tâm niệm giải thoát phát khởi là A
La Hán, Phật đà. Niệm trước, niệm sau, niệm niệm nối tiếp không ngừng, trong
mỗi phút giây, chúng ta đã luân hồi thăng trầm qua bao nhiêu cảnh giới mà ta
không hề hay biết.
Thế giới của chúng ta đang sống phải
chăng cũng chỉ là sự hoạt hiện của những niệm tưởng cộng đồng bắt nguồn từ
những giai đoạn lâu xa trong quá khứ. Dù quan niệm huyển hoá hay thực hữu, thì
đó cũng là một thứ quả báo ( y báo) mà chúng ta không thể ly khai được. Điều
quan trọng và cần thiết hơn hết là chúng ta phải làm lấy vận mệnh của mình và
làm an vui cuộc đời mình bằng cách hướng dẫn niệm tưởng của mình một cách hợp
lý thường trực.
-Tịnh Như-
0 nhận xét:
Đăng nhận xét