BỐN LOẠI CON
Báo
ân, báo oán, trả nợ, đòi nợ.
Kinh Phật nói nhân quả báo ứng thông ba
đời- Người đời sanh con có bốn nhân, quả báo thông ba đời gồm có hiện báo, sanh
báo và hậu báo.
BÁO
ÂN: là con đối với cha mẹ
đời trước có mang ân, vì báo ân nên đến làm con trọn đời phục dịch nhọc nhằn,
khiến cho song thân sống còn phụng dưỡng an vui. Lúc qua đời cúng tế thờ tự.
Cho đến làm những việc ích nước lợi dân khiến cho mọi người kính trọng mà mến
cả cha mẹ dòng họ.
BÁO
OÁN: cha mẹ đối với con
đời trước có nhiều phụ nghĩa, nó mới đến làm con để báo oán. Khi còn nhỏ đã
sanh lòng ngỗ nghịch, lớn lên lại gây họa làm lụy đến cha mẹ. Khi song thân
thân còn sống không cung phụng, lúc chết để nhục đến cữu huyền, có lúc làm
những điều trái phép, khiến cho nhà tan cửa nát, dòng họ tuyệt diệt. Khiến cho
người đờì thóa mạ rủa nguyền, mà ghét luôn cả cha lẫn mẹ
TRẢ
NỢ: là đời trước con có
thiếu tiền của nơi cha mẹ. Vì trả nợ nên đến làm con. Nếu số thiếu nhiều thì
trả đến mãi đời song thân, thiếu ít hoặc đến nữa chừng rồi đi. Như con học vừa
thành danh thoạt thì chết mất, buôn bán mới được lợi bổng liền từ trần.
ĐÒI
NỢ: là đời trước cha mẹ
có thiếu tiền nơi con, nay nó đến làm con để đòi lại, như số nợ nhỏ thì cha mẹ
chỉ tốn tiền cho con ăn mặc, thuốc men, học hành, cưới hỏi và dạy bảo đủ điều
muốn cho con thành lập, nhưng kỳ hạn đã mãn nó liền qua đời. Nếu số nợ lớn có
khi đứa con xài phá tiêu tán hết sự sản của cha mẹ mới thôi.
Cuộc đời vui ít khổ nhiều, con người có 8
cái khổ, dù sanh lên trời cũng khó tránh được 5 tướng suy. Chỉ có thế giới cực
lạc ở phương tây là thuần vui không khổ. Ba cõi không an như nhà lửa đang cháy,
kiếp người vô thường mau như nước dốc, khi đại hạn đến không ai giữ được ai,
tất cả pháp hửu vi như mộng huyễn, bóng bột. bây giờ chưa chịu tỉnh ngộ cần tu
tịnh nghiệp thì có khác nào gỗ đá vô tình? Người có ý chí đâu chịu làm khối
thịt biết đi, để ngày kia đồng chết mục với cỏ cây? Đâu nở tự cam ở cảnh phàm
phu, cứ mãi nâng cao cảnh thánh? Gặp duyên tốt mà không phát tâm phấn chấn lo tu ấy là ta phụ
Phật hay là ta phụ tánh linh của ta. Đã đến kho báu mà không lấy của quý lại đi
tay không về nhà, hoặc lấy nhầm sỏi đá.
Là người có trí có duyên hảy nên xét kỷ.
KHI
ĂN: đến bửa cơm không nên
ăn quá độ, thức ăn dù ngon, hạp miệng cũng không nên ăn quá no, chỉ ăn 8-9 phần
mà thôi, nếu ăn 10 phần thì kẻ khác bị thiếu, mà tạng phủ mình cũng bị thọ
thương, phước đức phàm phu đâu có bao nhiêu? Nếu thường ăn như thế, thọ lộc
phải giảm vã lại khi ăn quá nhiều thân tâm mờ mịt.
—¯–
0 nhận xét:
Đăng nhận xét