CHÙA CÔ HỒN
Chùa Bữu Thiền ở Long Thành Đồng Nai cách
đây 80 năm vào thời kì Pháp đô hộ nước ta. Phật giáo sinh hoạt còn rất hạn chế,
lúc bấy giờ ở xã Phước long có cái miếu tên là miếu Cô hồn. Vì mỗi năm dân làng
Phật tử mời ban kinh sư chẩn tế cô hồn để cầu phước cho nhân dân địa phương dân
ở đây chưa biết tu, chưa hiểu giáo lý, chỉ biết cúng cho cô hồn để phò hộ cho
dân trong làng được bình yên. Có HT tên Trì Đức từ chùa Hoa Nghiêm, đến đây
thấy miếu cô hồn trống vắng, ngài mới ở đây tu. Là bậc chân tu chuyên tụng kinh
Pháp Hoa, Ngài không quan tâm đến ăn mặc, ở và quên cả sự hiện diện của mình. Ở
ngôi miếu bỏ hoang ấy, ngài nhiếp tâm niệm Phật. Sự quyết tâm tu của ngài đã
khiến cho long thần hộ pháp phải cảm động. Trong một đêm nhiều người trong làng
mộng thấy thần hộ pháp mách bảo rằng nên đến cúng dường một thầy tu ở miếu cô
hồn. Họ liền tìm đến ngôi miếu hoang thì thấy HT không có một vật dụng gì,
không có cả thức ăn. Họ có niềm tin đối với ngài và HT ở đó làm thuốc nam cứu
người và chữa được nhiều bệnh nan y, nổi tiếng là thầy thuốc giỏi, đạo đức. Dân
chúng ở Long Thành quý mến đức hạnh của HT. Và từ nơi ngôi miếu bỏ hoang người
ta xây chùa có tên là chùa Bữu Thiền tức chùa Cô hồn ngày xưa.
Theo tinh thần kinh Pháp Hoa gọi là vì đạo không tiếc thân
mạng, mới đến được với đạo. chúng ta tu không được kết quả tốt vì chưa hoàn
toàn thực sự vì đạo, còn nghĩ đến cuộc sống vật chất, nghĩ đến thân chúng ta
nhiều hơn và nghĩ đến tài sản gia đình con cháu chúng ta. Vì thế tâm chúng ta
không tập trung được, bị cảnh vật chi phối, kéo chúng ta vào cuộc sống vật
chất, khiến chúng ta khổ nhiều hơn vui, và cuối cùng phải ở luôn trong luân hồi
sanh tử.
Trong kinh Pháp hoa Phật dạy rằng khi ngài đắc đạo, đạt quả
vị toàn giác, mới thấy rõ trong tam giới, chúng sanh không có sanh tử. Nhưng vì
vô minh vọng kiến ngăn che, nên chúng sanh sinh ra có tính ham muốn khác nhau,
tạo tội sai biệt. Đó là nguyên nhân làm cho chúng ta ở trong sanh tử khổ đau. Rồi
sống trong sanh tử, bị dày xéo bởi những ham muốn khác nhau, nên chúng sanh đã
tạo các tội lỗi khác nhau họ mới gánh chịu vô số cái khổ khác nhau.
Tuy nhiên, theo Phật huệ thì vô số khổ đau trên cuộc đời
trong sanh tử giống như cái khổ trong giấc chiêm bao mà thôi. Ông Lô Sanh đi
thi không đậu - trên đường đi ông ghé vào quá trọ, nhưng đã hết thức ăn, chủ
quán bảo ông chờ nấu cháo kê, vì mệt mỏi, nên ông ngủ thiếp đi, mơ thấy mình
thi đỗ trạng nguyên được vua gã công chúa cho được phong làm phò mã, rồi cầm
quân đi đánh thắng giặc. Sau đó ông bị một người nổi loạn giết chết ông. Khi bị
chém đầu, ông giật mình thức dậy. Ông liền tỉnh ngộ, đi tu và nhận ra đời ngắn
ngủi phù du không thật giống như giấc mộng. Ông làm bài thơ, gọi là giấc mộng
kê vàng:
“Công
danh phú quý
Ngũ
thập dư niên
Bất
quá phiến thùy
Mộng
lý huỳnh lương gia dị thục”
(Nghĩa là: trong giấc mộng thấy đỗ đạt công danh phú quý
trên 50 năm, nhưng tỉnh dậy sau một cơn ngủ thiếp đi, thì nồi cháo kê của người
chủ quán nấu chưa chín. Đời cũng vậy, chỉ là một giấc chiêm bao, hiện hữu trong
một khoảnh khắc nào đó rồi biến mất).
Vì đã mang thân sinh tử, thì ở trong sinh tử, chúng ta lại
hành sử theo tham, sân, si, tạo ra vô số tội sai biệt, nên phải thọ lãnh quả
báo sanh tử, khổ đau. Nặng nhất là khổ đau ở vô gián địa ngục, là cái khổ bị
hành hạ liên tục, cái khổ không lúc nào dừng lại. Ví như người tu hành, có lúc
nào được tự do? Cho đến cái khổ nhẹ hơn là cái khổ ở cảnh giới ngạ quỷ, súc
sanh. Không ai hành hạ họ, nhưng chính cái sự đói khát làm họ khổ, hoàn cảnh
tồi tệ, ai cũng ghét bỏ, gây khó khăn v.v…khiến họ khổ.
Chúng sanh may mắn gặp Phật pháp, được khai ngộ, bắt đầu tự
tạo cuộc sống thoát khổ, được vui.
*****
Người tu ít mà thành quả nhiều như người đào giếng ở dưới
thấp, người tu hành nhiều nhưng thành quả lại ít như người đào giếng ở trên
cao.
******
Những người cờ bạc say mê
Kẻ chê người ghét khinh khi chê cười.
* * * * *
Có một người đàn bà chán thân người nữ hỏi
ngài Triệu Châu bày cho cách tu chuyển bỏ kiếp thân người nữ sau này. Để được
thân nam tướng tốt khả ái. Ngài Triệu Châu bày cho bà phát nguyện mong cầu tất
cả mọi người được thân tướng tốt đẹp còn riêng con chịu cái thân xấu xí chật
hẹp này. Bà ta nghe nói vậy, hỏi lại ngài Triệu Châu, ngài có nói lộn không,
con cầu mong cho con kiếp sau được cái thân tướng tốt đẹp chứ con đã ngán cái
thân xấu xí chật hẹp này. Ngài Triệu Châu nghe bà nói xong rũ áo bỏ đi.
***********
0 nhận xét:
Đăng nhận xét