CHÂN THẬT TU
Người tu phải biết sợ sanh tử, sợ phải
tìm cách tránh xa không dám lại gần. Ví như người ta sợ rắn độc, thấy rắn độc
là tránh xa, huống nữa là lại gần và đụng nó. Rũi như bạn ban đêm, lỡ khi chạm
đến con rắn cảm giác lạnh lạnh ghê ghê của da rắn, liền lập tức buông tay không
một giây tính toán chần chừ. Đó là chân thật sợ rắn, vậy phải sợ sanh tử như
tâm trạng sợ rắn thì việc tu hành mới chóng thành.
Nếu thật sự chúng ta sợ luân hồi, thì
chúng ta đã buông hết phiền não tham sân si... từ lâu rồi. Thật vậy, đã từ lâu
chúng ta đã trải qua không biết bao nhiêu cảnh giới trong sáu nẻo luân hồi. Đã
từng làm vua, làm chúa, làm tướng tá, dân đen, vv.. cho đến đi vào địa ngục,
ngạ quỷ, súc sanh. Dạng tâm thức nào cũng đi qua, trong đó danh lợi, quyền uy
của thế gian, giàu sang phú quý cho đến hèn hạ bần cùng. Tất cả cũng đã có. Chỉ
có kinh nghiệm của sự chứng đạo, hay kinh nghiệm của “ niệm phật tam muội” là
ta chưa từng có thôi. Hằng ngày ta chỉ nghĩ đến năm dục: tài, sắc, danh, thực,
thùy mà thôi. Chúng sanh ai cũng từng trải qua trong quá khứ, nhưng giờ này còn
lại những gì? Ngoài tâm thức ưu phiền lo âu của kiếp nhân sinh. Phải thường
quán niệm như vậy, từ đó phát sinh động lực đem tất cả tâm lực buông tất cả.
Tất cả chư tiên đức cũng từng nhắc nhở, kiếp sống này là cơ hội cuối cùng để
quay đầu lại, là chuyến tàu cuối cùng để đưa người về quê hương. Nếu để lỡ tuột
mất thì thật không còn gì đáng tiếc hơn nữa.
Chúng ta hãy cảm niệm công ơn của Đức
Phật không có gì diễn tả hết được. Hãy tưởng tượng rằng, nếu thế gian này không
có giờ phút Đản Sanh của Thái Tử Tất Đạt Đa, giờ này không chỉ nhân loại mờ mờ,
mịt mịt, mà cảnh địa ngục dầu sôi, ngạ quỷ đói khổ, súc sinh tối tăm... càng
tăng dân số không đếm kể hết được.
Thế gian mãi mãi kính lạy buổi bình
minh chấn động ba ngàn thế giới, ngày Phật thành đạo dưới cội bồ đề năm xưa
ngày ấy đến nay đã hơn hai mươi lăm thế kỷ. Nhưng tất cả trời, người vẫn còn
được nhuần ân. Tâm thức của chúng sanh không thể hiểu hết sự hiện hữu của thế
giới loài người, thế giới loài vật, các thế giới của phi nhân, của chư thiên
hay địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh, A Tu La... lại huyền diệu hơn, chúng sanh làm
sao có thể biết có thế giới Phật, thế giới của tuyệt đối thanh tịnh, thế giới
của liên hoa hóa sanh. Nơi thế giới ấy, không có bóng dáng của sinh tử luân
hồi, không còn nhân ái dục để chiêu cảm nghiệp báo thai sinh. May mắn thay Đức
Phật đã vạch ra và chỉ rõ con đương đi đến thế giới đó. Con đường rất dễ hiểu
và dễ thực hành, chỉ theo một công thức “ tất cả do tâm tạo”. ( còn tiếp )
0 nhận xét:
Đăng nhận xét