TÍN NGƯỠNG CẦN PHẢI PHÂN BIỆT
Có một đoàn buôn người Candra, đi qua Ma do ro . Xứ
Ma do ro có một ngôi tháp Phật. Trong đoàn luôn có một Phật tử, khi đi ngang
qua tháp ấy liền vào kính lễ, gặp phải một nhóm giáo sĩ ngoại đạo. Thấy người
Phật tử ấy kính lễ, không những họ chê cười mà còn khiêu khích.
- Sao
không lạy Phạm Thiên mà lạy tháp ấy ?
-
Người Phật tử từ hoà đáp lại :
- Tôi chỉ biết vài điều vĩ đại của đức Thế
Tôn nên thành tâm kính lễ. Tôi kính ngài
vì Ngài là ngôi sao muôn thuở của dân tộc Ấn Độ. Còn Phạm Thiên của Ngài tôi
chưa biết có điều chi mà đáng kính lễ.
- Thần đức Phạm Thiên chúng ta mà anh không
hiểu? Đây nhé ! Tất cả các nước Ma do ro này nếu Phạm Thiên chúng ta muốn, là
chết hết như lửa đốt rơm khô trong một khắc. Anh hiểu chưa ?
- Người Phật tử hơi lấy làm lạ :
- Sự sống đáng quý biết bao nhiêu ? Nếu là đấng sáng suốt sao lại tàn sát đến sự sống ? Nếu là người sáng suốt sao lại kính thờ kẻ tàn sát sự sống ?
- Sự sống đáng quý biết bao nhiêu ? Nếu là đấng sáng suốt sao lại tàn sát đến sự sống ? Nếu là người sáng suốt sao lại kính thờ kẻ tàn sát sự sống ?
Nghe thế những người ngoại đạo tức thì hét
vang
- Anh này ngu! Sao anh dám bảo Phạm Thiên
không sáng suốt?
Người Phật tử vẫn điềm tĩnh :
- Sự tàn sát là một hành động độc ác, bất cứ
trường hợp nào xâm phạm sự sống của người chỉ có thể phản ánh trung thành của
một tâm trí mê mờ. Kết quả của hành động ấy không sao tránh khỏi luật nhân quả
công bình, mặc dù hành động đó là ai và quy ngưỡng người hành động như thế hẳn
không là kẻ sáng suốt vậy.
Nghe thế nhóm ngoại đạo xúm nhau lại,
trợn mắt dơ tay, toan muốn hành hung, nhưng người Phật tử vẫn nhàn nhã :
- Tôi tuy một mình nhưng có sức mạnh của
lẽ phải, các ngài không nên dùng vũ lực.
Và điềm đạm nói tiếp: Chúng ta hãy cùng
nhau suy nghĩ, hãy soi sáng cho nhau. Như kẻ không tôn trọng sự sống của người
mà đáng kính thờ, sao ta không thờ ác thú hay những kẻ khác máu ? Cho nên chỉ
những kẻ mê mờ vì khiếp nhược mới kính thờ, còn người sáng suốt nên trái lại,
chỉ thờ kính người nào đã tôn trọng sự sống của chúng sanh mới phải. Phật tử
chúng tôi vì trọng sự sống của muôn loài nên chỉ thờ kính đức Như Lai, đấng đại
từ, đại bi.
- Như Lai của anh có điều gì đặc biệt ?
- Đặc biệt nhất, Như Lai cũng là con
người, nhưng người ấy đã vì mọi người và
muôn loài mà hy sinh tất cả, để tìm và đã tìm được con đường quang minh,
với một năng lực vô biên. Vì chúng sanh, Ngài chịu đủ mọi sự đau khổ, nhưng
quyết làm cho họ được giải thoát chứ không rời bỏ.
- Còn gì nữa ?
- Ngài dạy phải sáng suốt : Hiểu biết
sáng suốt và hành động sáng suốt . Hiểu biết sáng suốt là chỉ tin những gì qua,
sự suy nghiệm đúng lý và có ích, không tin những gì dù là chủ nghĩa của mình
tôn thờ, dù là của số đông thừa nhận. Hành động sáng suốt là không xâm phạm
quyền sống của người khác, không cố chấp sống là tranh đấu mà thấy rằng chỉ có
một sự sống tương quan sinh tồn.
- Quý hoá thay, thế mới là đại trí tuệ. Còn
gì nữa, xin ông kể tiếp ?
- Phải đủ hùng lực. Đó là điều theo lời
Phật dạy, rất cần thiết. Phải mạnh mẽ hành động theo lẽ phải. Đừng khiếp nhược
và để ý vị ngã chi phối hành động. Là Phật tử, phải hiểu sự sống không chỉ có ý
nghĩa là yên ổn và sự sống trong một đời, có hùng lực mới bảo vệ được sự sống
và mới có ý nghĩa. Cho nên vì tôn trọng sự sống, Phật không thể thiếu hùng lực
được.
- Lành thay, thế mới đạo Từ Bi, thế mới
đấng Đại hùng.
- Nhưng chưa hết, Đức Phật chỉ rõ cho chúng
ta thấy tất cả đều có Phật tánh, nghĩa là khả năng giác ngộ. Khả năng này người
cũng như trời, vật cũng như người, chúng sanh cũng như chư Phật ai cũng như ai,
ai cũng có cả. Khác chăng là phát triển hoàn toàn hay chưa hoàn toàn, hay đang
bị che khuất mà thôi. Do điều này nên nếu ai kiêu ngạo bảo mình là cha chúa
muôn loài, là vì không nhận rõ giá trị của muôn loài nên muôn loài không đáng
kính thờ. Cũng do điều đó nếu chúng ta
phải tự trọng và trọng người trọng vật, chúng ta phải hướng về giác ngộ, đừng
quay lại ngu mê , và phải có nhiệm vụ hướng dẫn mọi người theo con đường ấy.
- Nam mô Phật Đà ! Chúng ta nên quy ngưỡng
đấng đã phát huy giá trị tối cao của
muôn loài ấy.
Nhóm ngoại đạo nói lớn với nhau như thế rồi, hỏi người
Phật tử .
- Sao Đức Phật không dùng uy thế áp phục
người
-Sao không dùng mưu chước khuyến dụ người
? sao . . .
Ngươì
Phật tử nghe chưa hết, liền lấy tay đậy tai lại và ngắt bảo.
- Xin các Ngài đừng báng bổ đức Phật. đừng...
Lá cờ truyền đạo của Phật là ánh sáng Trí
tuệ, tình thương Từ Bi. Điều kiện tiếp xúc với đạo Ngài không phải chỉ là tín
ngưỡng phục tùng mà là xin các Ngài nghe cho kỹ, là sự suy nghiệm sáng suốt và
tự lực bước tới giải thoát. Ngài có dạy : '' Các ngươi hãy đốt đuốc trí tuệ
lên soi đường mà đi. Ta chỉ là Thầy dẫn đạo "
- Ngài dẫn đạo bằng giáo lý chi ?
- Một là tất cả, tất cả là một. Vạn vật
tương qụan sinh tồn. Đâu cũng chỉ có chữ chung mà không có dấu riêng. Hạnh phúc
cá nhân cũng trong hạnh phúc toàn thể. Tách biệt cá nhân ra là hành động mê mờ
và tất nhiên phải đau khổ. Nhưng đau khổ không thật, sự thật không giả, nên an
lạc có thể kiến thiết, thống khổ có thể diệt trừ, nếu chúng ta có một ý chí
không khuynh đổ, một năng lực không kém hèn. Tôi chỉ hiểu có ngần ấy. Nhưng giáo
lý của Phật thì ôi ! rộng lớn hơn vũ trụ, làm sao mà hiểu cho hết được, tôi chỉ
có một mớ trí thức của con người. Nhưng như lời Phật dạy, chân lý có thể hiện
chứng, việc đời chẳng có chi khó, nên tôi đương hằng ngày tu học. Nếu cần các
ngài có thể tìm tôi tu học thêm do sự hướng dẫn của trí tuệ các ngài, và do trí
đức của các vị Tăng già.
-
Cám ơn ngài ! May mắn cho Ngài xiết bao ! Ngài có duyên nên sớm gặp đạo Chánh
giác. Còn chúng tôi, đời người ngắn ngủi, mà đến ngày nay chúng tôi mới ra khỏi
khói mù tìm thấy và hướng về ánh sáng.
Nhưng muộn còn lợi ích hơn không vậy.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét