CỰC LẠC THẾ GIỚI
Tịnh Như
Mỗi năm, cứ đến ngày 17 tháng 11 kỷ
niệm Khánh đản Đức A Di Đà, mỗi chúng ta không khỏi liên tưởng đến một thế giới
hoàng kim ở Tây Phương Cực lạc và không khỏi ngậm ngùi khi nghĩ đến thế giới
chúng ta đang sống đầy máu lửa hận thù này.
Tây Phương cực lạc cách xa chúng ta
qua bao nhiêu triệu kiếp dặm đường mờ mịt,và chắc chắn rằng với một tốc lực nào
của người đầy nghiệp khổ này chúng ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ đạt tới. Nhưng
có một điều chúng ta phải nhớ và cần phải nhớ kỹ là dù có cách xa đến bao nhiêu
đi nữa thì không gian và thời gian cũng đều là mê vọng. Chính mê vọng đã tạo
nên không gian và thời gian. Nếu rời được mê vọng, rời được mọi ý niệm sai biệt
thì khoảng cách có đến vô cùng cũng nằm trong gang tấc và thời gian có lâu xa
vô lượng cũng thu gọn thành phút giây. Thực tại vốn bình đẳng, đồng nhất, hồn nhiên. Thực tại trở nên thế này thế
nọ, biến thành thiên đàng địa ngục, Cực lạc ,Ta bà cũng được do nơi tâm niệm và
nghiệp báo của chúng ta mà bằng mê vọng ra. Cho nên khoảng cách cực lạc nghìn
trùng là khoảng cách đo bằng mê vọng. Và thế giới hoàng kim cực lạc vẫn có thể
nhìn thấy trong cuộc sống ô trược và đau khổ này. Người nào trong chúng ta khi
đọc kinh Pháp Hoa mà lại không suy ngẫm về sự tương dung tương hợp của không
gian và thời gian trong thực tại đồng nhất nhưng biền biệt trùng trùng này. Thế
giới xuất hiện dưới con mắt chúng ta thì toàn là gò trũng, ghồ ghề, toàn là đau
đớn ô trược, nhưng cũng cái thế giới đó, dưới pháp nhãn của những đấng giác ngộ
thì toàn là báu vật, hoàng kim. Thực tại thì bao quát nhất như: chỉ có nghiệp quả và tâm niệm đã chuyển hiện tại trở nên thế
này, thế nọ. Do đó, niềm tin tưởng của chúng ta về một thế giới an lạc không
trở nên vô vọng và thế giới cực lạc đối với chúng ta không phải là một ảo ảnh
khói sương. Kẻ nào tâm bình thì thế giới bình, kẻ nào tâm tịnh thì thế giới
tịnh. Hướng về cực lạc, không phải là phiêu lưu đi tìm một đối tượng xa lạ nào
đó ngoài tâm thể của chúng ta. Hướng về cực lạc là gạn lọc tâm hồn, xoá nhoà
những biên giới cố chấp, hội nhập tâm linh vào thực tại phong phú, bình an để
từ đó niềm an lạc vô ưu bắt đầu nảy nở.
Thế giới của chúng ta hôm nay, là thế
giới được sơn quét bằng máu, bằng lửa, bằng tham vọng hận thù. Lẽ dĩ nhiên thế
giới đó không phải là cực lạc đã đành, mà nay mang bóng dáng của những niềm đau
địa ngục.
Hãy nên nhớ rằng, mỗi người trong
chúng ta đều là một thượng đế sáng tạo nên cuộc sống và vũ trụ của mình. Góp
tâm niệm và hành động để biến thế giới khổ đau trở nên an lạc mới là cách thức
kỷ niệm và nhớ ơn đức Phật Di Đà, đấng biểu hiện cho trí tuệ, Từ Bi, An lạc
tuyệt đối./.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét