BỮA CƠM TỐI
Bữa cơm tối của
mọi gia đình, thường thường đông đủ vui vầy nhất trong một gia đình. Nó không
những vui khi đầy đủ các thành viên trong gia đình, chồng vợ con cái, mà nó là
lúc vợ chồng san sẽ nỗi vui buồn được mất trong một ngày qua. Và sẽ dự tính cho
những việc sắp đến ngày mai v.v..Từ khi anh A lấy chị B sanh được hai con, một
trai và một gái, hai vợ chồng có cuộc sống ổn định, công việc ổn định. Nhưng ở
đời thường “nhàn cư vi bất thiện”, từ khi anh ta quen chơi thú vui quần vợt,
sau những giờ làm việc, anh ta đến thẳng sân chơi nổi tiếng trong thành phố sau
giờ làm việc buổi chiều. Chơi quần vợt là mốt chơi sành điệu của niều người có
thu nhập khá trong thành phố. Từ ngày đam mê môn thể thao “quý tộc” kia tiền
lương anh đưa cho vợ ít đi thấy rõ. Khổ đến nổi cho con hai đồng mua viết mực
anh ta không quên kèm theo lời huấn thị về tiết kiệm. Nhưng vào chốn vui sang
trọng kia, bệnh sĩ trổi dậy, lập tức “thoáng” ngay nên tốn là phải. Chị vợ vẫn
biết anh ta phung phí đồng tiền nhưng vẫn cố an ủi với lòng mình, để trấn an,
thôi thì được cái sức khỏe bù lại cũng tốt. Khi anh chưa đam mê chơi thể thao,
thì thường về sớm sau những giờ tan sở, anh phụ với vợ mọi việc trong nhà.
Nhưng khi anh đã ghiền với cái thú chơi quần vợt, vợ anh một mình xoay với công
việc nhà, chồng chất đến chóng mặt mà chị cũng chẳng lấy đó làm điều than thở.
Nhưng giữa anh và chị bắt đầu có những
lời qua tiếng lại từ cảnh “người đi không bực bằng người chực nồi cơm”.
Một mình đi chợ về rồi lọ mọ làm nên
mâm cơm cho bữa tối cả gia đình, nhưng chị không thấy khổ tâm bằng dài cổ ngóng
trông người chồng. Bởi thú vui tiếp ngay sau quần vợt của anh là sa vào cái thú
vui bia rượu. Nhiều hôm chị nóng lòng đi ra đi vào, chờ đợi bên mâm cơm nguội
ngắt để rồi đón anh về trong cái dáng xiêu vẹo cùng khuôn mặt đỏ bừng và những
câu nói cộc lốc, nhập nhòe trong men rượu “anh không ăn”. Lại có bữa về đến nhà
là anh phun tứ tung, mửa họe. Sau khi dìu anh vào giường, thay quần thay áo rồi
quay ra dọn hậu quả của những thú vui của anh, chị thật rùng mình với những thứ
mùi ấy, bỏ cơm đi nằm. Chị nén lòng, chờ dịp vui tỉnh táo lựa lời nói với anh
sự ước mong giản dị rằng vợ con không muốn ăn cơm tối thiếu anh. Anh ừ à cho
qua chuyện,về sớm được vài lần rồi như ngựa quen đường cũ, đam mê vẫn đam mê
như củ không thay đổi. Chị ta không còn đủ kiên trì để dùng chiến thuật “lạt
mềm trói chặt” nữa như các cụ xưa đã dạy, chị không thể im lặng chịu đựng được
nữa. Nhưng anh đâu dễ buông xuôi. Giọng anh vang lên đầy vẻ kiêu ngạo “sống với
nhau mà cứ vắt hết tự do, cứ mài mòn như thế này thì còn ý nghĩa gì nữa!” Chị
nhìn anh sửng sốt, lời sắt thép muốn tuôn ra nhưng chị cố ghìm, cay đắng nghĩ:
cứ cái tôi muôn năm và tự do tuyệt đối như thế thì lấy gì làm cứu cánh cho hạnh
phúc gia đình? Đã thế sao không chịu khó sống một mình để thỏa chí mơn trớn cái
tôi và tôn thờ thần tự do vĩ đại! chị ức đến nghẹn thở. Lần đầu tiên chị thấy chán
ngán anh vô cùng, chị chán luôn cái cảnh đối xử tệ bạc với gia đình bên vợ.
Hồi hai người mới yêu nhau, anh đến
nhà chị mòn đường chết cỏ, quen đến nổi mấy con chó cũng không thèm sủa. Nhưng
sau ngày cưới thì tất cả đều ngược lại. Những dịp kỵ giỗ hay chạp mã phía
ngoại, chị luôn nhắc nhưng anh có một ngàn lẻ một lý do để từ chối. Chị sượng
sùng cả mặt khi mỗi lần về thăm bên
ngoại nghe mọi người hỏi dồn về anh, rồi băng khoăn, không biết chàng rễ giận
gì nhà vợ mà quên cả đường đi lối về, chị đành im lặng.
Một hôm cơ quan có chương trình cho
nhân viên đi tham quan nghỉ mát, thay vì phấn khởi chị lại đắn đo. Chị ta hỏi
anh em nên đi hay thôi. Được anh chồng động viên đừng để lỡ dịp may em ạ. Nghe
anh nói tự tin, chị nhìn anh thẳng thắn hỏi: Nhưng anh tự đi chợ, cơm nước và
chăm sóc các con được không?
Anh ta trả lời em coi thường anh quá
đấy, chị cười trước vẻ cau có của anh. Tuy nghe anh nói như vậy chị vẫn chưa
yên lòng, chưa quyết định, mãi đến khi chị tổ trưởng công đoàn cơ quan đến nhà
động viên chị mới vội chuẩn bị cho chuyến đi. Trước hết chị lo mua đồ ăn cho ba
bố con chất đầy tủ lạnh, chị gọi anh vào bếp chỉ cách chế biến các món ăn
v.v...và nhắc đi nhắc lại lấy thuốc cho con uống và nhớ cho các con ăn. Anh
nghe lơ đãng, miệng cứ liên tục biết rồi biết rồi.
Chị đi được ba ngày, số lương thực
trong tủ cũng đã hết. Nỗi khổ đầu tiên là anh cảm nhận được khi vắng chị là đi
chợ. Là thượng đế khờ ra chợ với những lời chào đầy mỹ từ những nụ cười khuyến
mãi của các bà các cô, anh trở nên mù màu loạn thị khi nhìn vào các hàng thịt
hàng cá. Hậu quả là miếng thịt nơi quầy người ta trông thấy rất ngon nhưng mua
về rồi thấy mỡ ơi là mỡ. Có bữa về đến nhà mới biết mình mua thiếu đồ, anh phải
tất tốc chạy ra chợ lại. Lại cái tội mua phá giá nữa của anh, nếu hay được chị
sẽ thốt lên vô số lời than tiếc. Lúc này anh thấy quá khó để làm được điều chị
dặn đi dặn lại trước khi xe chạy là mỗi bửa phải cho con bé ăn hết bát cơm. Có
hôm dỗ mãi không được, anh nghĩ liều cứ để nó đói, nó sẽ ăn, từ trưa đến chiều
tối, chẳng những không đói mà thấy bưng tô cơm là lắc đầu, bỏ chạy, khuya nó
khóc, anh hoảng hồn thấy da con bé lạnh ngắt, người lã đi trong mê mang. Anh
cuống cuồng chạy qua gõ cửa nhà ông bác sĩ nghỉ hưu bên cạnh: ông làm anh ngớ
người trước câu kết luận: con bé bị đói. Thế là anh trải qua một đêm trắng lê
thê.
Chưa có lần nào anh trông chị từng
ngày, từng giờ như hôm nay. Vắng mẹ, hai đứa nhỏ biến ăn. Đi chơi về đến nhà là
chúng hỏi mẹ, nhất là buổi ăn tối khiến anh sốt cả ruột. Nhớ lại những bữa tối
chị chờ anh mỏi mắt rồi phải ăn cơm một mình, lòng anh trào lên niềm thương vợ
trách mình.
Chiều nay con trai đi mừng sinh nhật
bạn, con gái được cô ruột dẫn về nội, một mình anh chống chếnh với ngôi nhà vắng.
Duổi dài trên chiếc ghế, anh cảm thấy trống vắng buồn tình. Nghe tiếng khua
chén, bát đủa va vào nhau và tiếng gọi nhau ý ới về ăn cơm của các nhà bên
cạnh, anh bồi hồi nhớ những thời khắc cuối ngày đầm ấm trong nhà mình, những
thời khắc đã xa rồi.
Nghe tiếng mở cổng, anh ngồi dậy, anh
đứng sửng tròn con mắt, chị cười mà mắt như có nước, vừa vào sân, chị ngó quanh
rồi hỏi dồn:
Hai con đâu anh?
Yên tâm khi đã biết tin về con, chị đi
vô nhà, anh đỡ túi sách trên tay chị. Niềm vui bất chợt ngời trên nét mặt,
giọng nói của anh:
Nghe nói còn 2, 3 bữa nữa đoàn tham
quan mới về cơ mà?
Em về trước.
Sao thế? Em cứ lo cho ba bố con ở nhà,
em nóng lòng quá, không muốn thăm thú chơi gì nữa. Chị tươi cười nhưng không để
ý gì đến vẻ xúc động hiện rõ trên mặt anh.
Đi vào bếp, chị đưa tay nhấc chiếc
lồng bàn đậy trên mâm. Trước mắt chị là một tô mì tôm nguội ngắt, nở toét, với
những sợi mì to bằng đầu đủa- Giọng chị nghẹn ngào xót xa
Bửa tối của anh đây ư?
Không lời đáp- anh đỏ mặt nhìn lãng đi
nơi khác./.
Trích: Bửa cơm tối của Ng. Trọng Hoạt
0 nhận xét:
Đăng nhận xét