Chủ Nhật, 6 tháng 11, 2016

HỌC ĐẠO KHÔNG KHÓ

HỌC ĐẠO KHÔNG KHÓ


Vĩnh Minh Thọ Thiền sư răn dạy:
Cửa học đạo không có gì kỳ đặc, chỉ cần gột sạch căn, trần và những chủng tử nghiệp thức từ vô lượng kiếp đến giờ. Các ông nếu tiêu trừ hết tình niệm, đoạn dứt vọng duyên, đối với tất cả thứ ái dục ở thế gian tâm không động nhiễm như cây đá, dù đạo nhãn chưa sáng, tự nhiên thân tâm an tịnh. Nếu gặp bậc đạo sư chân chánh phải thiết tha thân cận, giả sử tham chưa thấu triệt, học chưa thành tài, một phen tai nghe đạo vị tạo thành chủng tử đạo trong tàng thức, kiếp kiếp không sa vào ác thú, đời đời không mất thân người, vừa sanh ra một nghe ngàn ngộ.
Tử Tâm Tân Thiền sư tiểu tham:
Chư Thượng toạ ! Thân này khó được, Phật pháp khó nghe, chính đời này không lo độ, mong đời nào độ thân này ? Các ông thích tham thiền ư ? Phải buông bỏ hết. Buông bỏ cái gì ? Buông bỏ tứ đại, ngũ uẩn, buông bỏ những nghiệp thức từ vô lượng kiếp đến nay. Nhìn xuống gót chân mình suy cùng, xét tận xem nó là cái gì ? Xét qua xét lại, bỗng nhiên tâm hoa phát sáng, chiếu khắp cõi nước mười phương.
Có thể nói được tại tâm, nắm trong tay, mới hay biến quả đất thành vàng ròng, khuấy nước sông làm tô lạc, thật khoái chí thay ! Chớ nên cắm đầu trên sách vở, xét lời bàn chữ, nói thiền luận đạo, thiền đạo không có ở trên sách vở. Dù nhớ hết Đại tạng kinh thuộc lòng Bách gia chư tử, cũng chỉ là luận bàn suông chơi, đến khi chết trọn không lợi ích gì.
Đông Sơn Diễn Thiền sư tiễn đệ tử đi hành khước:
[Hành khước : Đi khắp nơi tìm thầy, tìm bạn học hỏi, cốt yếu không ở lâu một chỗ để dứt tâm quyến luyến nhiễm trước.]
Ông nên ghi hai chữ Sanh Tử trên trán, xét nét tìm hiểu. Chớ có kết bè, hiệp bọn cười giỡn qua ngày. Lúc Diêm vương đến không thể đem cơm tiền đút lót được. Chớ bảo rằng ta chưa từng nhắc ông.
Nếu thực tập công phu, phải luôn luôn kiểm điểm thường thường xét nét, thế nầy là chỗ đắc lực, thế kia là chỗ không đắc lực, thế này là chỗ được, thế kia là chỗ mất. Có một bọn vừa lên Bồ đoàn [Bồ đoàn : Đồ lót ngồi trong lúc toạ thiền lạnh. Thực tập công phu như vậy, quyết định có ngày đạt đạo.] liền ngủ gật, đến lúc tỉnh thì tâm tưởng lăng xăng, vừa xuống Bồ đoàn là nói chuyện vang rân. Biện đạo như thế đến Đức Phật Di Lặc ra đời cũng chưa kết quả. Phải sáng suốt, mạnh mẽ đề khởi câu thoại đầu, sáng tham, tối tham cùng với thuỳ miên, loạn tưởng chống nhau, không nên toạ trong vô sự. Lại không nên trên Bồ đoàn ngồi như chết. Nếu tạp niệm dấy khởi, càng tranh đấu càng nhiều chi bằng nhẹ nhàng buông xả, bước xuống đất đi một vòng. Lại lên bồ đoàn mở mắt, để hai bàn tay ngón cái gối đầu nhau, xương sống thẳng lên, y như trước đề khởi thoại đầu, liền có cảm giác mát mẻ, in như trả nước sôi vừa đổ vào một gáo nước.
************
Người tu phải có niềm vui, phải siêng năng hoạt động tích cực. Ngược lại tu mà thấy buồn khổ, chán nản, phiền não, nặng đầu, đi không muốn nổi, bữa có bữa không, hồi siêng hồi nhác thì trước sau gì cũng bỏ đạo. Thành ra tu cần phải cố gắng.
Sở dĩ khi tu tập, lại bị loạn tưởng, bị ngủ gục là do tu thiếu tinh tấn, nếu tinh tấn thì loạn tưởng, vọng tưởng sẽ lui xa.
************
* Mê tín (mê mà có lòng tin): như có một vài bậc cha mẹ thấy con mình bệnh nặng bằng nghĩ “ con mình có thể chết vì bệnh, cần đem nó đến chùa cho xuất gia. Do vì mê tín mà đưa con vào chùa. Người này còn có chỗ hy vọng.
* Lại có người TÍN MÊ (tin vào những điều mê lầm): tức là tin vào những lập luận tà tri tà kiến, tin theo những tư tưởng không chân chính. Dạng người này thuộc “mê trong mê”.
* Có người thì “mê mà không tín”: trong cái mê của họ không tin tưởng vào bất cứ việc gì.
* Nhưng lại có người “TIN mà không MÊ”: người này dùng chân tâm học phật pháp, cho đến khi hiểu rõ chân lý thì không còn mê nữa.

****************

HỌC ĐẠO KHÔNG KHÓ Rating: 4.5 Diposkan Oleh: CHÙA TAM BẢO TAM KỲ

0 nhận xét:

Đăng nhận xét