Danh
hiệu Phật chính là Bồ Đề tâm, vì là chủ thể các thiện pháp, và luôn luôn sinh
ra tất cả các Phật pháp.
Danh hiệu Phật chính là
Bồ đề nguyện, vì là cửa ngỏ xu hướng Vô thượng Giác, vì luôn luôn dẫn dắt chúng
sanh tới nhất thiết chủng trí.
Danh hiệu Phật như mặt
trời, vì có uy lực phá trừ si ám, ban phát ánh sáng thiện căn cho nhân gian.
Danh
hiệu Phật như kình ngư ( cá Voi ) vì có thể bơi lội tự tại trong đại dương khổ
não, mà chẳng bị sóng dữ phiền não vùi chôn, cuốn lấp.
Danh hiệu Phật như giống chắc thật, vì có thể
lưu xuất tất cả phước đức vô lậu.
Danh hiệu Phật như trận mưa lớn, vì khiến hạt
giống Bồ đề nẩy nở sinh sôi.
Danh hiệu Phật như ruộng tốt, vì có thể trưởng
dưỡng hết thảy thanh tịnh pháp.
Danh hiệu Phật như nước cam lồ quý báu, vì có thể tẩy rửa mọi thứ phiền
não dơ bẩn, khiến vọng tâm trở thành đài gương làu làu sáng sạch.
Danh hiệu Phật như ngọn
lửa mạnh mẻ, vì có thể đốt tan rừng rậm kiến chấp.
Danh hiệu Phật như trận cuồng phong vô ngại
khắp thế gian, vì nó cuốn phăng tất cả bụi mù tà kiến lý luận, thiên kiến.
Danh hiệu Phật như huệ
nhãn xuyên thấu mọi pháp và thấy rõ khắp tất cả chướng ngại, hiểm trở.
Danh hiệu Phật như chiếc
xe khổng lồ, vì có thể chuyển vận hết thảy Bồ Tát sơ phát tâm nhanh tới Phật
địa.
Danh hiệu Phật như căn
nhà to rộng của Như Lai, vì khiến chúng sanh không còn sợ hải, bất an.
Danh hiệu Phật như cung
điện nguy nga tráng lệ, vì giúp chúng sanh tu tập và khai phát vô lượng tam
muội.
Danh hiệu Phật là chổ
nương tựa chắc chắn cho tất cả Bồ Tát sơ phát tâm, vì luôn luôn chứa nhóm và
lưu bố hết thảy Bồ Tát hạnh.
Danh hiệu Phật như từ
mẫu, vì ấp ủ che chở và sinh ra tất cả Bồ Tát, nuôi lớn căn lành cho hết thảy
chúng sanh.
Danh hiệu Phật như kim
cương bất hoại, lại có thể đập vỡ tất cả các pháp hữu lậu.
Danh
hiệu Phật là vị thuốc A Dà Đà, vì có thể chữa được tất cả bệnh tật cho chúng
sanh.
Danh hiệu Phật như Liên
hoa, vì không bao giờ bị nhiểm ô bởi những pháp thế gian.
Danh
hiệu Phật như tượng vương hùng dũng có thể chà đạp tất cả điên đảo vọng tưởng
ngang trái, hung hiểm.
Danh
hiệu Phật như hạt châu Ma Ni có thể dùng phát cho tất cả chúng sanh nghèo khó
được phước đức và trí tuệ.
Danh hiệu Phật như thuỷ thanh châu, vì có thể
lóng sạch tất cả dây trói sanh tử.
Danh
hiệu Phật như 32 tướng tốt và 80 vẻ đẹp của Đức Thế Tôn, do đó tất cả thế gian
nên cúng dường, hân ngưỡng và tán thán.
Danh
hiệu Phật như pháp thân bất khả tư nghị, vì luôn lưu xuất tất cả thân nơi chúng
sanh.
Danh hiệu Phật như Báo thân bất khả tư nghị,
vì luôn sinh ra vô lượng vi trần thân trong tâm tưởng của mọi chúng sanh.
Danh hiệu Phật như Hoá thân bất khả tư nghị,
vì luôn hiện thân Phật ngay nơi thân và tâm của người xưng niệm danh hiệu Nam mô A Di Đà
Phật.
Danh hiệu Phật chính là Thật báo Trang Nghiêm
tịnh độ, vì hiển thị Báo thân viên mãn lưỡng túc của giác quả. -
Danh hiệu Phật chính là phàm thánh đồng cư
tịnh độ, vì dung nhiếp Hoá thân tuỳ nguyện vãng sanh của chư vị thượng thện
nhân khắp mười phương.
Danh hiệu Phật chính là cõi Cực lạc, vì tự
thân trang nghiêm và tự tâm trang nghiêm.
Danh hiệu Phật chính là ba đời mười phương chư
Phật, Vì A Di Đà tức là pháp giới tạng thân, có lực dụng thu nhiếp và hiện pháp
thân của ba đời 10 phương chư Phật .
d c d c
Tâm vốn vô niệm, bản lai
thanh tịnh, phàm phu chúng ta bởi vô lượng kiếp đến nay bị vô minh, vọng tình
nhiểm trước, đắm mê trong ngũ dục trần cảnh mà hưởng thụ, cho nên khó mà chứng
được cảnh giới vô niệm như chư Phật Bồ Tát.
Do đó, tâm chúng ta nếu không niệm Phật, tất
niệm ngũ dục trần cảnh ( tài, sắc , danh, thực, thuỳ ). Niệm Phật là chánh
niệm, niệm Phật được công đức không thể nghỉ bàn, cũng là nhân sinh tịnh độ.
Niệm ngũ dục trần cảnh thì tham sân si và nhân ngã thị phi, phiền não nổi dậy,
đó là nhân sống chết luân hồi đau khổ.
Ngài Triệt Ngộ Đại Sư nói : “
Thật vì sanh tử, phát lòng Bồ đề, dùng tín nguyện sâu, trì danh hiệu Phật ”.
Mười sáu chữ này là cương tông của môn niệm Phật. Nếu không phát lòng chân thật
vì việc sinh tử, thì tất cả lời khai thị đều là phù phiếm. Bởi vì tất cả sự khổ
trong đời này không chi hơn việc sanh tử, chúng ta từ vô lượng kiếp đến nay,
sống chết, chết sống, ra khỏi bào thai kế lại vào bào thai kia, bỏ lớp da này
lại mang lớp da khác, khổ não đã không kham luống chi tự mình chưa thoát luân
hồi, làm sao tránh khỏi đoạ lạc. Ôi ! khi một niệm sai lầm, liền sa vào ác đạo,
tam đồ dễ tới mà khó lui, địa ngục ngày dài mà khổ nặng. Cho nên đại chúng phải
đau đớn, nghỉ đến vấn đề sinh tử như chịu tang cha mẹ, như cứu lửa đốt đầu,
gắng chuyên tinh tu tập. Nhưng ta đã khổ vì sự sống chết mà cầu thoát ly, nên
liên tưởng đến tất cả muôn loài cũng như vậy. Chúng sinh cùng ta đồng một bản
thể, là cha mẹ của ta trong nhiều kiếp, là chư Phật đời vị lai, nếu chẳng phát
tâm cứu độ chỉ cầu giải thoát riêng mình, thì đối với tình có chổ chưa an, với
lý có điều sơ sót. Huống chi chẳng phát đại tâm thì ngoài không thể cảm thông
với Phật, trong không thể khế hợp chân tánh, trên không tròn quả Bồ đề, dưới
không thể độ khắp muôn loài. Như thế làm sao báo bổ người ân nhiều kiếp, làm
sao giải thích oan gia nhiều đời, làm sao thành tựu căn lành đã gieo trồng từ
xưa, làm sao sám trừ tội nghiệp đã tạo về trước ? Và như thế thì tu hành chổ
nào cũng gặp chướng duyên dù có thành tựu cũng là quả thấp, cho nên phải phát
lòng Bồ đề vậy .
0 nhận xét:
Đăng nhận xét