Thứ Sáu, 28 tháng 10, 2016

TẠI SAO TÔI TRỞ THÀNH TU SĨ PHẬT GIÁO

TẠI SAO TÔI TRỞ THÀNH TU SĨ PHẬT GIÁO

          Khi một người Tây Phương trở thành Phật tử, chắc chắc người ta sẽ hỏi kẻ đó hàng trăm lần tại sao anh ta quyết định theo Phật và hàng trăm ngàn lần nếu họ muốn làm một nhà sư Phật giáo. Cho nên đây thật là đề tài lý thú cho buổi giảng hôm nay và tôi sẽ cố gắng trình bày sơ lược những lý do vì sao tôi đã quy y Phật để rồi lại xuất gia làm Tỳ kheo luôn.
          Đa số dân tộc ngoài thế giới Tây Phương đều nghĩ rằng Châu âu và Châu Mỹ là đất của Thiên Chúa giáo. Có thể xưa kia là vậy nhưng bây giờ tình trạng đã đổi khác. Hiện nay tại Hoa Kỳ có đến 40% tổng số dân chúng không theo đạo nào . Tại nhiều nước Châu âu, tỉ số những người không vào tôn giáo có thể còn lớn hơn. Tại Anh quốc có khoảng 3% dân số là thường đi nhà thờ. Ở  Na uy, Thuỵ Điển và Đan Mạch tỉ số ấy còn ít hơn nữa. Và bất cứ nơi nào dân chúng có trình độ học vấn cao thì ở đó niềm tin Thiên chúa cũng mất hiệu lực.
           Tại những nước Tây Phương khoảng một thế kỷ trước, nền giáo dục phổ thông ít được phổ cập trong quần chúng. Chỉ có những người thuộc giai cấp thượng lưu mới đủ điều kiện học đến trình độ tiểu học, còn đa số dân chúng đều không biết đọc, biết viết. Chính trong thời gian đó, tôn giáo ở Châu Âu và Châu Mỹ mới được phát triển mạnh. Hiện giờ, nền giáo dục phổ thông và miễn phí cho moị người đã bành trướng khắp nơi, và chúng ta thấy số người biết đọc, biết suy luận , càng ngày càng tăng thì những người theo Thiên Chúa giáo lại càng ngày càng giảm. Tại sao các trường đại học, trong hàng sinh viên và giáo sư tìm ra được những người theo Thiên Chúa cũng rất hiếm. Tại sao thành phần trí thức các nước Tây Phương từ chối Thiên Chúa giáo ? Lý do này rất dễ tìm thấy. Bởi lẽ Thiên Chúa giáo xây dựng trên đức tin không phán đoán và dạy con người chấp nhận một cách vô điều kiện vào những giáo lý đó. Con người bị bắt buộc tin vào một đức Chúa, đấng đã lập nên thế giới trong 6 ngày và tạo ra con người rồi nổi cơn thịnh nộ đánh đấm họ tất cả. Những lời phán dạy này đối với hạng người hiểu biết trở thành quá vô lý và đó là lý do khiến đa số hàng trí thức không muốn lui tới giáo đường. Họ không những không theo giáo hội mà còn không ham thích trong sự tìm hiểu giáo lý Thiên Chúa nữa. Vì giáo lý đó phủ nhận lý trí sáng suốt của con người.    
          Tôi là người độc nhất của một gia đình theo Thiên chúa. Tôi thường đến học và giúp lễ nhà thờ trong ngày chủ nhật. Thầy mẹ tôi rất ngoan đạo và thường tham gia các hoạt động tại nhà thờ. Nhưng càng đến tuổi già, ông bà bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn và tự thấy mình đã phí mất phần lớn cuộc đời cho sinh hoạt nhà thờ. Từ đó ông bà cụ tôi đâm ra ít hoặc không chú ý mấy đến đạo của Chúa. Cả hai thân sinh tôi đều thấy rõ là Thiên Chúa giáo không giải đáp những vấn đề sâu xa của cuộc sống. Vì vậy khi tôi vừa đến tuổi 20, tôi bị cảm thấy Thiên Chúa giáo không còn chiếm  một phần trong nếp sống gia đình tôi nữa. Phần đông mọi người vốn sẳn có đức tin tôn giáo. Họ tin rằng có một đời sống sau khi chết và kẻ nào hiện tại biết làm lành thì sau sẽ được thưởng và làm ác sẽ bị trừng phạt. Khi tôi qúa 20 tuổi, tôi tin tưởng như thế và tôi đã thiết tha đi tìm một tôn giáo để tôi có thể chân thành đặt hết niềm tin vào đó. Tôi đã tìm gặp nhiều người trong giáo hội Thiên chúa. Họ rất tốt bụng và thành thực, nhưng với  cái lý thuyết về địa ngục  đời đời và sự tàn ác của  đức Chúa không làm sao cảm hoá được tôi. Tôi thường chú ý đến một vài tôn giáo  dạy con người sử dụng khả năng lý trí của họ hoặc không nên tin bất cứ điều gì mà họ thấy  sai trái với sự thật. May mắn cho tôi không tìm thấy sự phủ nhận lý trí trong Phật giáo. Thật vậy, không phải tôi mới nghiên cứu Phật giáo 3 năm trước đây mà chính ngay lúc bắt đầu tìm hiểu giáo lý đức Phật, tôi đã bắt gặp những điều tôi hằng ước mong tìm kiếm. Lời dạy đã hấp dẫn tôi nhất khiến tôi phải theo Phật giáo là đoạn kinh Kala ma. Đức Phật bảo con người không nên tin tưởng một cách mù quán. Chắc đa số quý đạo hữư đều nhớ đoạn kinh ý nghĩa này '' Không nên tin những điều gì dù đó là điều được mọi người xung quanh các con tin tưởng, do các vị Thánh nhân nói ra  hoặc đã chép ở kinh sách, nhưng với bất cứ điều gì  sau khí lý trí các con nhận xét thấu đấu là tốt đẹp và chân chính thì hãy tin tưởng và thực hành theo'' . Những lời dạy trên đây của đức Phật đã kích động sâu xa tâm hồn tôi, nên khoảng 3 năm trước đây, tôi đã có ý định trở thành một Phật tử tại gia.
          Sau khi quy y Phật, tôi đã tiếp xúc với nhiều chùa Phật giáo Nhật Bản tại Losange- les ( Hoa Kỳ)  và một số Phật tử Trung Hoa. Điều không may cho tôi là đến nay các Phật tử Trung Hoa ở Losangeles vẫn chưa thành lập được một ngôi chùa, nhưng có đến gần 20 ngôi chùa của các Phật tử Nhật Bản và phần lớn những chùa này đều có tổ chức các lớp học giáo lý chủ nhật. Và nhiều đoàn thể thanh niên, Phật tử.. Tôi đã tham gia hoạt động cho các đoàn thanh niên đó và sau khi tôi trở thành một giáo sư của lớp học chủ nhật này. Tôi cũng đã dự một lớp tu học về Thiền do một đại Thiền sư hướng dẫn. Tôi rất buồn phải kể với quý đạo hữu hay là vị Thiền sư của tôi đã mất đúng một tháng trước khi tôi rời California để sang Châu Á nhưng biến cố này không làm tôi bỏ dở công việc Thiền định. Tháng 3.1959 Đại đức Sumangah trở thành quý khách ở suốt mấy tuần trong nhà tôi. Tôi đã đàm luận với nhiều đại đức về cuộc đời của tôi cùng những điều tôi thấy cần phải làm  để có thể lợi ích cho cuộc sống và mọi kẻ khác. Đến tháng 5 tôi có ý định hiến dâng đời mình cho Phật giáo nên đại đức Sumangah đã thọ ký nhận tôi làm  Sadi và sau đó Ngài  sắp đặt cho tôi thọ Tỳ Kheo với một vị Đại Thiền Sư tại Nhật vào ngày 5.9.1959 tôi liền sang Phenang ( Mã Lai ) để mong giúp ích nhiều hơn cho tổ chức thanh niên Phật tử đang phát triển. Tại đây, tôi nghĩ nếu thuận tiện tôi sẽ ở lại dạy giúp cho lớp học giáo lý chủ nhật và cũng để nghiên cứu thêm về Phật giáo luôn.
          Chắc phần đông quý đạo hữư muốn biết tại sao tôi đã từ bỏ cuộc sống đầy thú vui dục lạc ở kinh đô điện ảnh thế giới Hồ- Ly- Vọng ( Hollywood) để xuống tóc với một cuộc sống thanh bần của một nhà sư. Lý do đó rất dễ trả lời thường mọi người ai cũng muốn có hạnh phúc. Tôi không tìm thấy hạnh phúc trong việc làm của tôi tại Hồ LyVọng, mặc dù tôi được sống trong một gian nhà xinh xắn với một chiếc xe hơi rất đẹp , lương tiền nhiều cùng mọi tiện nghi khác. Nhưng tôi thấy rằng cuộc sống đầy thú vui tạm bợ ở Hollywood. Tôi không thích những dục lạc nhất thời. Tôi nghĩ mình phải có những ước vọng gì cao cả hơn cuộc sống tầm thường từ trước đến nay. Tôi nghĩ mình phải làm một việc gì cho có lợi ích và ý nghĩa để có thể đem lại hạnh phúc cho nhiều kẻ khác. Do đó, tôi đã quyết định xuất gia làm nhà sư và thường đặc biệt lưu tâm đến những hoạt động thanh niên, cùng dạy những lớp giáo lý chủ nhật. Như tôi đã trình bày trên là tôi đã từng hoạt động sống nhiều với thanh niên Phật tử Nhật và Mỹ tại Hoa Kỳ. Giờ đây tôi sung sướng được phục vụ cho toàn thể Phật tử Trung Hoa. 70 năm về trước, Nhật Bản nhận thấy rằng Phật giáo sẽ bị tiêu diệt nếu như không có những lớp giáo lý chủ nhật và những đoàn thể thanh niên Phật tử  nên ngay từ đó họ đã nổ lực thành lập những tổ chức này và kết quả đạt được rất khả quan. Hiện nay Thiên Chúa giáo rất khó lòng lôi cuốn được những thanh niên Nhật Bản tại Hoa Kỳ. Ở Cựu kim sơn nơi những chùa Phật giáo Trung Hoa đã tổ chức hoàn hảo các đoàn thể thanh niên Phật tử và các lớp giáo lý chủ nhật. Phần đông những hạng người trẻ đều ham chuộng Phật giáo.
      Khắp nơi trên thế giới, chúng ta nghe những phần tử có tín ngưỡng đều than phiền là con người ngày nay không mấy thích tôn giáo. Nhận xét  này chỉ đúng phần nào. Thật ra thì con người bao giờ cũng nghĩ đến tôn giáo, nhưng tất cả đều không thoả mãn bởi những lời dạy của tôn giáo và chúng ta thấy phần đông hàng trí thức thường không chấp nhận bất cứ tôn giáo nào bao hàm những giáo lý trái khoa học. Tính chất phản khoa học này là đặc điểm của của giáo lý Thiên chúa. Những câu chuyện về tạo lập thế giới và loài người của Thiên chúa giáo đã trở thành hoang đường (khó tin ) đối với hạng người hiểu biết. Bất cứ người nào đọc Thánh kinh mà tin được những lời dạy trong ấy thì chắc chắn đó là người đã thiếu hẳn lý trí. Nhan đề cuốn sách này ghi là '' Lời dạy của đức Chúa '', trong ấy đầy dẫy những ý tưởng mâu thuẩn hoang đường và nhiều lời phán truyền mà chúng tôi biết rằng trái với sự thật, phản lại những lý thuyết khoa học, khiến nhân loại ngày nay không thể nào tin kính được. Phần đông tại các trường đại học ở Tây phương đều có những vị cố vấn giáo lý Thiên chúa hoạt động để nắm giữ cho các sinh viên luôn trung thành với Thiên chúa giáo. Công việc này của họ rất khó khăn, bởi lẽ rất ít sinh viên ham thích một tôn giáo hoàn toàn xây dựng trên đức tin mù quán. Họ chuộng những giáo lý nào thật sự tôn trọng lý trí con người và không gây nên những cảnh hoang đường, mê tín đối với tinh thần nhân loại. Lý do chính tại sao Thiên Chúa giáo thất bại ở thế giới Tây phương, là bởi tôn giáo này không cống hiến được gì cho hạng người trí thức. Bên đó chúng ta thấy rằng nhiều đoàn truyền giáo Thiên chúa giáo đã hoạt động mạnh mẽ ở á châu và Phi châu, vì tại Âu châu, Mỹ châu và Úc châu, dân chúng bắt đầu từ bỏ Thiên chúa giáo, nên giáo hội Thiên chúa giáo đang cố gắng bành trướng đạo của họ tại Á châu và các nơi khác. Những ai biết tin tưởng vào khả năng sáng suốt của chính mình, họ không bao giờ có thể nhắm mắt tin theo Thiên chúa giáo được, chỉ những người muốn để kẻ khác suy tưởng thế cho mình mới thường bị giáo lý Thiên chúa giáo mê hoặc. Nhiều bạn trẻ ở Á châu đã sai lầm khi nghĩ rằng theo Thiên chúa giáo là một hành động tiến bộ, thích hợp và tân thời. Cách đây vài hôm, tôi có nhận được một bức thư của nam Phật tử ở Penang, hiện là sinh viên theo học tại Úc châu, Phật tử này bảo rằng phần đông sinh viên ở đại học đường anh đang học không bao giờ đi nhà thờ và tất cả đều không thích Thiên chúa giáo. Họ cho rằng Thiên chúa giáo là một tôn giáo lỗi thời không còn thích hợp với thế giới tân tiến hiện đại. Nhiều thanh niên Á châu theo Thiên chúa giáo, khi sang học tại Âu châu và Mỹ châu tất cả đều rất đổi ngạc nhiên thấy rằng, các nước Âu châu Mỹ châu, Úc châu thật ra không phải là những quốc gia hoàn toàn theo Thiên chúa giáo và tại đó số người theo đạo Thiên chúa giáo càng ngày càng giảm bớt đi. Đã đến lúc nhân loại như không còn muốn chấp nhận cái tôn giáo hoàn toàn xây dựng trên đức tin mù quáng nữa.
      Bây giờ tôi xin đề cập đến một vài khuyết điểm trong đoàn thể Phật giáo. Thật là một điều quá sai lầm đối với bất cứ diển giả Phật tử nào, cho rằng bất cứ mọi sự đều hoàn hảo trong tổ chức Phật giáo chúng ta. Thật đáng tiếc là trong Phật giáo có nhiều hình thức mê tín dị đoan của Lão giáo, của phong tục tập quán, đã xen lẫn vào Phật giáo, mà mọi người đến với đạo Phật đều không hiểu cứ an lòng tin theo làm theo, và nó trở thành một con bệnh trầm kha khó mà chữa trị, khó mà trừ khử, phần đông mọi người đến với đạo bằng lòng tin hơn là tìm hiểu, do đó sự mê tín được hình thành là vậy, đã không hiểu rồi ai nói gì thì tin theo đó, miển nói là của Phật nói là họ nhắm mắt tin theo. Thật là nguy hiểm một người tin sai dẫn đến nhiều người tin theo, không những thế hệ này mà kéo theo nhiều thế hệ. Trọng trách sửa sai và làm sáng tỏ này phải là những vị Tăng nên hướng dẫn cho tín đồ hiểu rõ con đường nào phải đi,   đường nào không nên đi. Khổ nổi trong Phật giáo Tăng thì nhiều mà phần đông Tăng  đều thất học (thất học kinh luật ), thì lấy đâu làm người tin Phật hiểu Phật chánh tín mà hướng dẫn người khác, cho nên cái tác hại nầy lại là không nhỏ, là vị Tăng nói ai cũng tin mà tin rồi khó bỏ được, việc nầy không phải xảy ra bây giờ mà nó đã xảy ra ngay sau khi Phật nhập diệt chưa được trăm năm. Có câu chuyện như vầy: Một vị thầy dạy cho đệ tử mình trì một bài kệ 4 câu, đệ tử thành tâm cung kính thầy trì tụng bài kệ ''Dù sống trăm năm mà chưa thấy con hạc già, thì không bằng sống một ngày mà được thấy con hạc già '', bài kệ ấy vị đệ tử của một vị thầy cung kính đọc thuộc lòng, Ngài A Nan nghe được câu kệ của vị đệ tử này đọc thấy quá sai, bèn đọc lại câu kệ cho đúng ý đúng nghĩa cho  đệ tử , vị đệ tử này sau khi được Ngài A Nan dạy như vậy, về tâu lại với thầy mình là bài kệ của thầy dạy cho con sai, thế là bị vị thầy quở trách rằng, cái ông già A Nan lú lẫn rồi, cho nên bài kệ đúng sửa thành sai. Bài kệ Ngài A Nan đọc lại cho vị đệ tử nghe là :'' Dù sống trăm năm mà chưa hiểu pháp sanh diệt ( vô thường ), thì không bằng chỉ sống một ngày mà hiểu được pháp sanh diệt ''.
        Thứ  đến, hiện nay trong Phật giáo còn biết bao nghi lễ tập tục được duy trì không ngoài mục đích để trục lợi mua danh, làm lợi cho các nhà đầu cơ Phật giáo dưới nhiều hình thức khác nhau, họ thừa lúc đục nước béo cò, hiện nay cái gì là Phật giáo thì dễ bán dễ mua, nhiều người đến . Những hành động này đều không thể hiện đúng lời Phật dạy. Chúng ta cần phải có mỗi ngày mỗi tăng thêm những vị học Phật hiểu Phật để giảng dạy những giáo lý cơ bản chân chính cho đại đa số quần chúng Phật tử, già trẻ, trai gái, giàu nghèo, thông minh lẫn ngu đốt.Thật là đáng buồn khi thấy rằng phần lớn dân chúng Phật tử đều không hiểu rõ những lời Phật dạy đúng đắn của Phật. Nếu Phật giáo không cải đổi được tình trạng này, chúng ta phải đau khổ cùng chịu chung số phận với các tôn giáo khác  là sẽ lần lần đi đến tiêu diệt. Chúng ta phải tích cực sớm cải đổi vì chúng ta không có nhiều thời gian để chờ đợi. Nếu chúng ta bỏ qua không lưu ý đến thế hệ thanh niên Phật tử hiện tại, thì tương lai Phật giáo sẽ không tránh khỏi mai một. Đa số quý đạo hữu là những Phật tử nhiệt thành, đã ham chuộng Phật giáo và muốn thấy nó được phát triển, duy trì đến thế hệ con cháu quý đạo hữu có thể thừa hưởng những điều lợi ích của giáo lý đức Phật. Phương  pháp chắc chắn và hiện hữu nhất trong sự bảo tồn chánh pháp Như Lai là cần phải có những hội Phật giáo trong mỗi địa phương. Nếu không có tổ chức, Phật giáo sẽ bị suy yếu. Khi mà ở các đô thị đã có những đoàn thể Phật giáo mạnh mẽ thì lúc đó chắc chắc Phật giáo sẽ được phát triển một cách nhanh chóng và vĩnh cữu duy trì. Dù ở đô thị đã thiết lập nhiều chùa, nhưng tốt hơn là cũng nên có nhiều đoàn thể Phật giáo để cùng chung lo các Phật sự và các đại lễ của đức Phật như giáng sanh, thành đạo..v.v..
          Từ ngày tôi xuất gia theo Phật, tôi nhận thấy có sự thay đổi lớn trong đời sống của tôi. Trước khi tôi gặp Phật giáo, tôi không nhận chân được ý nghĩa của kiếp người. Nhưng bây giờ tôi đã hiểu rõ sự đau khổ hay hạnh phúc của cá nhân là do ở chính ý nghĩa và hành động của họ. Thời gian tôi còn là một đứa trẻ thường đến dự những buổi học chủ nhật Thiên Chúa giáo, tôi được nghe người ta bảo rằng mọi việc xảy đến với tôi đều do ý muốn của Chúa. Giờ đây, tôi đã thấy rõ thuyết nghiệp báo, tôi hiểu rằng ở vũ trụ thế giới này vốn sẵn có định luật thưởng phạt công minh mà nó không tùy thuộc gì đến ý muốn của Thượng đế . Tôi có thể thực tình nói rằng mọi quan niệm của tôi về cuộc sống đã hoàn toàn thay đổi nhờ ở nhận thức mà tôi đã lãnh hội được nơi giáo lý của đức Phật. Tôi tha thiết mong tất cả quý đạo hữu nên cố gắng hết sức để mỗi ngày tìm hiểu sâu xa lời dạy của đức Phật cùng nổ lực áp dụng chúng trong đời sống hàng ngày của quý đạo hữu. Mong rằng chúng ta nên chú tâm nghiên cứu Phật giáo, một tôn giáo đầy những đức tính tinh tấn và giác ngộ.  Đức Phật khuyên chúng ta  hãy thực hành thấu đáo giáo lý của Ngài để tự mình nhận thức được rằng chúng ta là lẽ thật và sẽ mang lại hạnh phúc  cho chúng ta, những người hằng ngày  biết sống theo giáo lý đó.

                                                     ( Liên Hoa Nguyệt san Số 9)

TẠI SAO TÔI TRỞ THÀNH TU SĨ PHẬT GIÁO Rating: 4.5 Diposkan Oleh: CHÙA TAM BẢO TAM KỲ

0 nhận xét:

Đăng nhận xét