Thứ Bảy, 29 tháng 10, 2016

PHƯƠNG PHÁP TU

PHƯƠNG PHÁP TU

Pháp môn dụng công tuy nhiều mà chư Phật tổ sư đều cho rằng tham thiền là vô thượng diệu môn. Trên hội Lăng Nghiêm Phật dạy Bồ Tát Văn Thù chọn một Viên Thông, Ngài Văn Thù chọn môn nhĩ căn của Bồ tát Quan Thế Âm là bậc nhất hơn cả. Chúng ta cần “phản văn văn tự tánh” (xoay cái nghe, nghe tự tánh) chính là tham thiền. Trong thiền đương này nên giảng một pháp tham thiền.
a/ Tọa thiền nên biết: Bình thường nhật dụng đều là hành đạo, như vậy chỗ nào không phải là đạo tràng, cần gì thiết lập thiền đường, cũng không phải tọa thiền mới là thiền. Nói thiền đường, nói tọa thiền chẳng qua vì chúng ta là chúng sanh trong đời mạt pháp chướng sâu huệ cạn mà thiết lập. Tọa thiền cần hiểu rõ cách điều dưỡng thân tâm. Nếu không khéo điều, hại nhỏ là sanh bệnh, hại to là bị ma dựa, thật đáng tiếc vậy- Trong thiền đường đi kinh hành, hoặc tọa thiền chổ dụng ý chính là điều thân tâm, phương pháp điều thân tâm rất nhiều, nay chọn lọc những điều yếu lược nói:
Khi ngồi kiết già phải theo thứ tự, giữ tự nhiên và ngồi ngay thẳng. không được để ý ểnh lưng, thẳng lên, nếu ểnh thẳng lưng hơi nóng xông lên tụ lại lâu ngày con mắt sanh nhiều ghèn, miệng hôi đầu nóng, không muốn ăn uống, quá lắm đến thổ huyết. lại không được để lưng cong đầu cuối nhiều, nếu vậy dễ sanh hôn trầm- Như biết khi hôn trầm tới, mở mắt to ra, ểnh lưng một cái và động nhẹ nhẹ hai bên hông, hôn trầm tự nhiên tiêu diệt.
Nếu dụng công cấp bách quá, khi nghe trong lòng bứt rứt nên bỏ hết mọi việc và xả luôn cả dụng công, dừng nghỉ độ năm- mười phút, dần dần thư thái nhiên hậu đề khởi dụng công- Nếu không như vậy, dồn chứa lâu ngày biến thành tánh nóng nảy dễ sân, thậm chí phát cuồng bị ma.
Tọa thiền khi có chút thọ dụng (thấy cảnh giới lạ) cảnh giới phát hiện rất nhiều nói không thể hết, chỉ ta không chấp trước cảnh giới ấy thì nó không làm ngại ta được- Lời tục nói “thấy quái ta không quái, quái tự mất”. Trông thấy yêu ma quỷ quái đến nhiễu hại ta, ta không cần quan tâm đến nó, cũng không sợ nó hại. Chính thấy đức Phật Thích Ca đến xoa đầu thọ ký ta cũng không quan tâm đến, chẳng sanh vui mừng. Kinh Lăng Nghiêm nói “Không khởi tâm cho mình, chứng thánh là cảnh giới lành, khởi tâm cho mình, chứng thánh tức lạc quần tà”.
B/ HẠ THỦ CÔNG PHU: Biết chủ và khách, khách và trần dụ cho vọng tưởng, chủ và hư không dụ cho tự tánh- Người chủ thì thường ở, không phải như khách đi hoặc đến, đó là dụ tự tánh thường trụ vốn không theo vọng tưởng, chợt sanh chợt diệt- nên nói “chỉ tự vô tâm với vạn vật, ngại gì vạn vật thường nhiễu loạn”. Tính chất vi trần tự diêu động vẫn không làm ngại được cái yên lặng của hư không. Dụ vọng tưởng tánh nó sanh diệt vẫn không làm ngại được tự tánh như như bất động. Nên nói “Một tâm không muôn pháp chẳng lỗi lầm”. Trong đây chữ khách so phần thô, chữ trần so phần tế. Người mới phát tâm trước nhận rõ chủ và khách, tự không bị nó lôi kéo, tiến lên nhận rõ ràng không và trần, vọng tưởng không làm chướng ngại- Nên nói “biết được không phải oán”. Người hay xét kỹ lãnh hội được chỗ này, sự dụng công tu hành rất chóng tiến.
TÂM THIẾT THA VÌ SANH TỬ CÙNG PHÁT TÂM LÂU DÀI
Tu hành rất cần tâm thiết tha vì sanh tử và phát tâm lâu dài. Nếu đối với sự sanh tử không thiết tha thì nghi tình không phát, công phu khó đạt. Nếu không phát tâm lâu dài, một nóng mười lạnh thì công phu cũng không thành phiến. Chỉ cần có tâm thiết tha lâu dài thì huệ tâm mới phát. Khi huệ tâm phát thì trần lao phiền não không dứt cùng tự trừ. Khi thời tiết nhân duyên đến tự nhiên nước tụ thành ngòi.
Câu chuyện về thiết tha cái chết (sợ chết). Đời nhà Thanh bên Trung Quốc năm Canh Tý, liên quân tám nước vào kinh đô. Vua Quang Tự và Từ Hy Thái Hậu phải bỏ thành chạy trốn giặc. Giữa đường gặp một đoạn phải chạy bộ về Thiểm Tây mỗi ngày chạy mấy mươi cây số, hơn mấy ngày không cơm. Trên đường gặp một ông già đem dâng cho Vua Quang Tự một miếng khoai rừng, ăn xong vua hỏi người ấy: Thứ gì ăn ngon lắm vậy?. Chúng ta thử nghĩ, Hoàng Đế ngày thường rất kiểu cách, rất oai phong, chưa từng đi bộ mấy mươi cây số, chưa từng đói quá nửa bụng, chưa từng ăn hết một miếng khoai rừng. Đến lúc này, kiểu cách chẳng có, oai phong không còn, lội bộ cũng được, bụng đói cũng chịu, ăn rễ rau cũng ngon, vì sao mà ông bỏ hết được? Vì liên quân đuổi bắt ông, ông nhất tâm trốn chết- Đến sau được nghị hòa, ông ngự giá về kinh, kiểu cách lại khởi, oai phong lại hiện, đi bộ không nổi, bụng đói không được, cái gì không ngon thì nuốt không trôi. Sỡ dĩ như thế vì lúc này ông buông không hết. Vì liên quân không còn đuổi bắt ông, ông không có tâm chạy chết, ấy mà tu hành thì thế nào không thành công, đáng tiếc ông không có tâm lâu dài, gặp thuận cảnh thì thái độ cũ lại bộc khởi.
Người tu luôn luôn cảnh giác. Bọn quỷ vô thường luôn theo đuổi sinh mạng chúng ta. Quỷ vô thường (quỷ chết) là loài quỷ không mời mà đến, không bao giờ chịu “nghị hòa”, chúng ta cần phải phát tâm tha thiết lâu dài để giải thoát vòng sanh tử. Người tu cần phải khắc định ngày thành công, giống như người rơi xuống giếng sâu ngàn trượng từ sáng đến chiều, từ chiều đến sáng muôn ngàn tư tưởng chỉ chăm một việc mong ra khỏi giếng, trọn không có niệm thứ hai, người thực hành như vậy trước sau cũng phải triệt ngộ.
DỤNG CÔNG
Cái thông bệnh của người sơ dụng tâm là vọng tưởng, tập khí buông không hết, vô minh cao mạn, tật đố, chướng ngại tham, sân, si, ái, lười biếng, ăn ngon, phải quấy, nhân, ngã đầy bụng làm sao tương ưng với đạo? Như có người đã từng là công tử hay ca sĩ thì tập khí khó quên, một chút khổ nhọc chịu không nỗi, một miếng không ngon nuốt chẳng vô, làm sao dụng công tu hành- Người này không tưởng nhớ Đức Bổn Sư Thích Ca là hạng nào đi tu mà chịu khó khổ như vậy? Hoặc có người biết chút ít văn tự bèn tầm chương trích cú, đem những lời nói cổ nhân ra phân tích rồi cho mình là hoàn toàn hiểu biết toàn sanh đại ngã mạn, nhưng đến khi bệnh nặng thì rên xiết suốt ngày, hoặc đến lúc sắp lâm chung thì tay co chân rút, bình sinh chỗ hiểu biết không thực hành được một điểm, đến khi hấp hối ăn năng sao kịp.
Hoặc có người có chút đạo tâm lại không hiểu rõ chỗ hạ thủ công phu- Có người sợ vọng tưởng cố trừ mà trừ không được, trọn ngày buồn rầu bực tức, tự hận nghiệp chướng nặng nề, nhân đó thối thất đạo tâm. Hoặc có người quyết cùng vọng tưởng chiến đấu, chăm hẳm chống tay xông hơi, ưỡn ngực, trừng mắt giống vẽ hầm hầm của tên giám sát, quyết cùng vọng tưởng một còn một mất, họ đâu biết như vậy vọng tưởng đã đuổi không được, trở lại mang bệnh thổ huyết, phát cuồng, hoặc có người khổ tâm cầu ngộ, ngờ đâu cầu ngộ đạo mong thành Phật đều là đại vọng, tưởng cát không phải là cơm, cầu đến bao nhiêu năm quyết định cũng không ngộ. Hoặc có người chợt được yên tịnh, một vài cây hương bèn sanh vui mừng, ấy chỉ là con rùa đen mù tìm bộng cây, ngẫu nhiên đụng nhằm chẳng phải là công phu thật, mà vui mừng sớm đã nhập vào tâm vậy. Hoặc có người trong chỗ yên tịnh biết được thanh tịnh rất thích, trong chỗ động thì mất thanh tịnh, nhân đó tránh chỗ ồn náo, tìm chỗ yên tịnh, ấy là đã sớm thành quyến thuộc 2 thứ ma vương động tịnh. Các người như vậy thật là rất nhiều. Kẻ sơ dụng tâm, không thấu rõ đường lối tu tập thật là khó- Có giác nà không chiếu thì tán loạn không thể “đến nhà” có chiếu mà không giác lại ngồi chết chìm trong nước chết.
Dụng công tuy nói khó nhưng hiểu rõ đường lối lại rất dễ, tại sao sơ dụng tâm là dễ? Không có gì khéo, buông hết liền được. Buông hết cái gì? Buông hết tất cả vô minh phiền não, làm sao buông hết được? chúng ta coi thân này như chết vậy- Ông thử chửi thây chết bao nhiêu câu nó cũng không phát giận, đánh mấy gậy nó cũng không chống cự- Lúc sống ưa phá vô minh bây giờ cũng không phá, lúc sống ưa danh lợi khi này cũng không màng, lúc sống nhiều thứ tạp nhiễm khi này không có, cái gì cũng không phân biệt, cái gì cũng bỏ hết, chư vị đông tham thiền. Chúng ta mang xác thân này một phen thở ra không trở lại bèn thành thây chết. Chúng ta sỡ dĩ buông không hết, chỉ do xem thân này là trọng, sanh nhân ngã phải quấy, thương ghét thủ xả- Nếu nhận định thân này như thây chết, không quý trọng nó, không chấp nó là ngã thì có cái gì không buông hết? Chỉ cần buông được hết trong 24 giờ đi đứng nằm ngồi động tịnh rảnh rang bận rộn, toàn thân trong ngoài chỉ là một niệm nghi, bình thản không dứt niệm nghi, không chen niệm nào khác. Một câu thoại đầu như ỷ thiên trường kiếm, ma đến ma chết, Phật đến Phật chết, không sợ vọng tưởng thì có cái gì phá hoại ta được? Có cái gì phân động phân tịnh, cái gì chấp hữu chấp không? Như quá thật sợ vọng tưởng, ấy là chồng thêm một lớp vọng tưởng- Biết mình thanh tịnh thế là đã không thanh tịnh. Sợ rơi vào không, chính đã rớt trong có, tưởng thành Phật, đã vào đường ma. Nên nói bửa củi gánh nước đâu không phải diệu đạo, cày ruộng cuốc đất đều là thiền cơ.Không phải trong khi ngồi kiết già mới gọi là dụng công tu hành./.
                                      Soạn xong chiều 31-12-2000
Lệ Thùy - Quảng An:  Vi tính: 15-10-Tân Mão 12-11-2011

            Một giọt mực có thể làm cho vạn gười suy nghĩ
  Một quyển sách hay có thể làm cho nhiều người thay đổi tâm hồn

***

PHƯƠNG PHÁP TU Rating: 4.5 Diposkan Oleh: CHÙA TAM BẢO TAM KỲ

0 nhận xét:

Đăng nhận xét