LỜI RĂN NHỮNG VỊ TẬP SỰ XUẤT GIA
Đến chùa không bỏ tánh thị phi
Uổng cả công lao đến chốn tu hành
Già đến ruộng tâm chưa sạch cỏ
Hạt giống Bồ đề khó nẩy mầm
Chớ nói việc người dở với hay
Lời qua tiếng lại chuốc thêm rầy
Thân còn khoẻ mạnh chớ ngủ nhiều
Siêng năng công quả lợi bao nhiêu
Xưa có họ Lưu siêng giả gạo
Y Bát tổ sư mới trao truyền
Hai thời phổ thỉnh nên đến sớm
Chúng có sai bảo, phải làm liền
Đọc tụng kinh văn một quyển
Hơn ngồi tán ngẫu, miệng nói huyên thuyên
Thức khuya dậy sớm tuy cực khổ
Tin chắc nhân quả chẳng sai lầm
Chớ tham thường trụ dầu mảy nhỏ
Đời sau gấp bội khó trả xong,
Vật dụng không kể lớn hay nhỏ
Quý như tròng mắt hãy giữ gìn
Chớ nên vô ý quăng bừa bãi
Công khó người đem cúng cho mình
Siêng năng chịu khó lo cho chúng
Mới là tâm hạnh kẻ xuất gia
Thô tháo ngang ngược chẳng phải tu
Bị người phỉ báng nên xét kỹ
Khoan dung độ lượng chẳng phải ngu
Chớ để hạnh thô phá oai nghi
Xuất gia ngôn hạnh phải tương ưng
Cẩn trọng dường như bước trên băng
Tuy chưa rủ bỏ sạch trần ai
Tới lui tăng tướng đã vẹn phần./.
{—]–{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét