THẾ NÀO LÀ GIẢI THOÁT
Đạo Phật là đạo giải
thoát, vì sao gọi là giải thoát ? Giải thoát cái gì ? Từ trong đạo Phật gọi là “giải
thoát ”, từ dùng trong thế gian gọi là “ tự do ”. Nhưng hai chữ Tự Do trong thế
gian vẫn còn ràng buộc và đau khổ. Còn giải thoát của đạo Phật mới thật sự là
giải thoát, giải thoát trên hai phương diện, giải thoát thân và giải thoát tâm.
Có nghĩa là thân không bị đau khổ, ràng buộc bức bách, tâm không bị phiền não
ngăn che. Tâm không bị giận hờn ganh ghét khen chê chi phối.
Tại sao người ta thích đến với đạo
Phật ? Vì người ta muốn có sự tự do, sự giải thoát trên hai lãnh vực tâm lý và
vật lý. Tức đến với đạo Phật người ta cảm nhận được hai sự an lạc thảnh thơi về
tâm thức và cơ thể. Vì trong đạo Phật
dạy nhiều phương pháp tu tập giúp cho thân và tâm an lạc. Những phương pháp tu
tập hóa giải khổ đau và phiền muộn lo âu bất an. Hiện tại có đời sống an lạc
vui khỏe mai sau không còn sanh sanh tử tử nữa. Đời này đời sau sống an vui tự
tại, không bị buồn vui được mất làm khổ, không bị tình cảm, vật chất ràng buộc
nên gọi là giải thoát. Một khi thấu hiểu phật pháp rồi,thì tâm thức của ta được
mở rộng, chúng ta giác ngộ được mọi sự mọi vật ở thế gian đều vô thường, vô ngã
nên không bị vô minh che lấp chân tánh, không bị phiền não chấp thủ ngăn che
nên không có đau khổ buộc ràng, chứ không phải đợi khi sau khi chết mới giải
thoát.
Ví dụ như có một cô thiếu nữ 17, 18
tuổi, ưa thích đi chùa, rồi thích đi xuất gia làm ni cô. Và cô ta trở thành ni
cô tu tập ở trong chùa cùng ni chúng. Mỗi lần đi đâu cô ta không cần phải trang
điểm áo quần, phấn son như ngày trước, không bị chồng con làm ngăn trở, khi đi
đâu đến đâu cũng không bị người thân quyến thuộc trông chờ. Đến đâu ở đâu cũng
không bị người nhà trông đợi. Cho nên người tu thật sự có nhiều giải thoát hơn
người đời. Ở đời gọi là “ thê thằng tử phược ”. Không chồng thì con ràng buộc.
Lúc ở nhà nhiều việc lúc ra đi cũng khó đi, lúc chưa về cũng nóng lòng trông
đợi cả người đi và người chưa về. Lúc chưa về đến nhà nhưng lòng đau đáu nghĩ
đến con cái, nhà cửa công việc v.v cho nên tâm trí và thân xác không có thời
gian nghĩ ngơi. Ở đời có rất nhiều sợi dây vô hình trói buộc con người không tự
do được. Vậy đến chùa là cơ hội thực tập tháo dỡ những sợi dây ràng buộc, thông
qua các việc như tĩnh tọa, niệm Phật, tụng niệm, lễ lạy, nghe pháp hay làm công
quả v.v Vừa thực tập sự giải thoát vừa kết duyên lành với Phật pháp và tạo công
đức cho cuộc sống hiện tại và mai sau. Có thực tập, có tu tập thì sẽ có ngay sự
giải thoát chứ không phải đợi kiếp sau mới giải thoát./.
{—]–{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét