NỢ TRẦN
Mẹ già trăm tuổi tóc như sương
Lo con tám chục năm
trường chưa yên
Biển tình dào dạc vô
biên
Đến khi nhắm mắt quy
tiên vẫn còn
{—]–{
Ai trong chúng ta rồi cũng bị già
Không
ai tránh khỏi lúc qua canh tàn
Chúng
sanh bịnh tật đa mang
Ít
ai sống mãi bình an mạnh lành
Chúng
sanh cái chết sẳn dành
Không
ai tránh khỏi tử sanh đến kỳ
Chúng
sanh rồi phải biệt ly
Giả
từ tất cả ra đi một mình
Mang
theo gánh nghiệp ba sinh
Theo
ta như bóng theo hình không xa./.
{—]–{
Giựt
mình mái tóc điểm sương
Nếu
không liễu ngộ con đường tử sanh
Mãi
lo giành giựt đua tranh
Thời
gian thấm thoát qua nhanh bạc đầu
Vô
thường có hẹn ai đâu
Buông
lung một thuở khổ sầu nghìn thu
{—]–{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét