Nhất tâm niệm Phật
Vọng tưởng tự tan – Phân biệt tự dứt
Chấp trước tự không –
Chỉ còn cảnh tịnh an nhiên
Vui buồn không hiện –
Mới thật là Lạc Bang
{—]–{
Một câu
A Di Đà - Như ngọc lắng trong nước
Ngàn
muôn tạp niệm rối – Chẳng dứt tự thành không
Không
cần trừ vọng nệm – Vì nó vốn là huyển
Cố
tình muốn đuổi dẹp – Nó lại càng tăng thêm
Cứ
yên nhiên để thế - Chuyên giữ niệm Di Đà
Sẽ
hoát nhiên tự tại – Nơi huyển thành Tịnh độ
{—]–{
Có cha có mẹ mới có
mình
Nhờ Thầy nhờ bạn mà
mình mới nên
Có nhân sinh cùng với
vạn vật hữu tình
Con người được sống
cuộc đời an vui
{—]–{
Đời người trăm tuổi có
bao lâu
Sớm chẳng lo tu kẻo
bạc đầu
Răng rụng mắt mờ tinh
khí kém
Tội dày phước mõng
nghiệp trầm sâu
Trước lo bồi đắp gieo
nhân tốt
Sau kết thành duyên
hưởng quả mầu
Hướng thiện thuyền từ
mau trở lại
Dần dà cái chết biết
về đâu ?
{—]–{
Phù
sinh một kiếp có bao lâu
Vay
trả chưa xong lại bạc đầu
Kẻ
có trí đua trang danh với lợi
Người
mê say tỉnh lụy thâm sâu
Đâu
hay cuộc thế gây ngàn thảm
Nào
rõ phù ba buộc vạn sầu
Đạo
vị nồng nàn ai dễ thấy
Càng
mầu, càng rộng, lại càng sâu
{—]–{
Ngày
cái chết lại gần kề
Chịu
khó lo tu chớ đợi già
Niệm
Phật gắng công sanh Tịnh Độ
Kiếp
sau khỏi khổ chốn Ta bà.
{—]–{
Một người, một người,
lại một người
Sanh tử, tử sanh đấy
cuộc đời
Vì ăn, vì mặc, lo ở
thêm khổ nhọc
Giữ lợi, tranh quyền
chẳng thảnh thơi
Mãi mãi đua tranh chen
lẽ sống
Luôn luôn tranh đấu
lợi cùng danh
Khuyên ai gẫm kỹ sanh
diệt pháp
Thấy pháp diệt sanh
đạo sáng ngời
{—]–{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét