VÔ THƯỜNG
Xót duyên kiếp vì sao ngắn ngủi
Chấp thân chi để tủi cho thân
Da bao những thịt xương gân
Xác này dường thể, đống phân sạch gì
Tóc răng móng khác chi đất bợn,
Mũi dãy đờm nên tởm
xiết bao
Bên ngoài rệp đút muỗi đeo
Bên trong sáng lãi, lần vào nhớp nhơ
&&
Dù ở thế gian khổ lắm mà
Thê thằn tử phược gở không ra
Sắc tài tửu khí càng chôn nhốt
Danh lợi ái tình khó thoát ra
Sanh tử luân hồi lên xuống mãi
Khổ đau lặn hụp chốn Ta bà
Sớm sớm tu hành sanh Tịnh độ
Luân hồi sanh tử sẽ thoát ra.
{—]–{
Lần lần tóc bạc da nhăn
Thấm thoát bước đi lụm cụm
Dẫu ông vàng bạc của đầy nhà
Đâu tránh khỏi già-suy-bệnh khổ
Dù
ông sung sướng đủ điều
Cái
chết nó rồi cũng sẽ đến
Duy
chỉ có con đường tắt tu hành
Gấp
niệm A Di Đà Phật
0 nhận xét:
Đăng nhận xét