HUYỄN THÂN BẤT TỊNH
Bốn vật
lớn gọi là tứ đại,
Nhờ nhơn
duyên hợp lại thành hình.
Thân người
trơn láng đẹp xinh
Nhưng
trong cửu khiếu chẳng tinh chút nào.
Thân ẩn
chứa biết bao nhơ nhớp,
Che mặt
người bằng lớp da trơn.
Lắm người
chẳng rõ thiệt hơn,
Tô son ướp
phấn, phết sơn hằng ngày.
Lời tục
nói "Con trai tinh khiết”,
Gẫm lại
thì có khiết gì đâu.
Đôi ngày
chẳng tắm thử coi,
Tới gần sẽ
biết tanh hôi thế nào.
Cũng lắm
kẻ dồi trau thân xác,
Nhưng về
sau lúc thác còn chi.
Tắt hơi cơ
thể xanh rì,
Xình lên
xọp xuống rồi thì rã tan...
Xưa có
nàng Ma-Đăng-Già Nữ,
Thấy A-Nan
lịch sự vẹn toàn,
Nàng toan
làm chuyện dâm loàn,
Dùng tà
thuật bắt A-Nan vào phòng.
Nhờ Đức
Phật thần thông quảng đại,
Nên chi
nàng khổ hại A-Nan.
Quá thương
nàng chẳng ngỡ ngàng,
Quyết đòi
cho được A-Nan làm chồng.
Phật tươi
tỉnh môi hồng ướm nở,
Ngài gọi
rằng “Này hỡi Ma-Đăng,
Nàng
thương mến lắm phải chăng?
Nhưng nàng
thương mến A-Nan cái gì?
Nàng vội
đáp thương thì đôi mắt
Thương
A-Nan gương mặt tự nhiên
Thương ông
đôi mắt hữu duyên,
Như trăng
khuya lửng... dịu hiền xinh tươi.
Phật nghe
nói mỉm cười đáp lại:
"Này
Ma Đăng, nàng hãy nghe đây.
Nàng ơi,
nàng chớ mê say,
Ôi thôi!
Đôi mắt đủ đầy thứ nhơ.
Sáng ngủ
dậy, nhởn nhơ ghèn cháo,
Lúc bịnh
tình, mủ máu hôi tanh.
Nàng
thương chi cái chẳng lành,
Nàng
thương chi cái hôi tanh nực nồng?”
Nàng lại
nói: “Thương ông cái miệng
Giọng dịu
dàng thêm tiếng thanh tao.
Môi ông
ướm nở hồng hào,
Xinh tươi
như đoá Anh Đào sơ khai..."
Phật thương
nói giãi bày cặn kẽ,
Rằng:
"Miệng người sạch sẽ chi đâu,
Thân người
nó trược đứng đầu,
Sáng ngày
chẳng súc tanh hôi khôn lường."
Nàng túng
thế nói thương tất cả,
Thương
khắp cùng thân thể A-Nan.
Mỉm cười
Phật mới dịu dàng:
“Này Ma
Đăng hỡi! Xin nàng nghe đây.
Thân A-Nan
đủ đầy ô trược
Có những
điều khó được nói ra
Nhưng đây ta chỉ sơ qua,
Nàng nên bình tĩnh để mà lắng nghe.
Đôi mắt thì ghèn che nhơ nhớp,
Lỗ tai thì nhiều lớp nực nồng.
Lỗ mũi, chất trược ẩn trong,
Miệng răng lắm thứ khó lòng nói ra...
Chỗ tiêu tiểu thật là quá tệ,
Xem khắp cùng thân thể A Nan.
Bên ngoài trơn láng mịn màng,
Nhưng trong ẩn chứa muôn ngàn nhớp nhơ
Phật khéo léo tuỳ cơ giảng giải,
Ngài chỉ rành những cái gớm ghê.
Chỉ rành những cái đáng chê,
Pháp màu buông toả, hố mê lấp bằng...
Bừng tỉnh mộng, Ma Đăng tỉnh ngộ.
Nàng ngượng ngùng xấu hổ ăn năn.
May thay
Nàng có thiện căn,
Thành tâm
nguyện lãnh điều răn Phật truyền.
Hỡi những
kẻ tu hiền đạo đức,
Trọng làm
chi hình thức bên ngoài:
Kim thân
sao chẳng dồi mài,
Nhục thân
này có ngày tiêu tan.
Nghiệm kim
cổ, nhiều trang quốc sắc,
Mãi
dồi thân quên mất chơn tâm.
Tự do
hành động lạc lầm,
Để
rồi tiếng xấu ngàn năm bia truyền.
Ai là
kẻ hữu duyên hữu phước,
Sống
trong đời gặp được đạo chơn.
Một
lòng qui hướng không sờn,
Mới
mong cõi Phật đặt chân bước vào.
Biết
tu rồi đừng trau thân thể,
Cần
dồi tâm đừng để làm nhơ.
Thân
như túi đựng đồ nhơ,
Có
ngày lủng bể, nhớp nhơ tràn đầy.
Thân
giả tạm nay đầy ô trược,
Nào
mấy người lường trước lượt sau.
Kim
thân chẳng biết dồi trau,
Nhục
thân sao lại chùi lau suốt ngày.
Nên
phải chịu trần ai lặn hụp,
Bởi
do nơi lòng dục tánh phàm.
Mong
sao thoả mãn lòng tham,
Nên
chi biển nghiệp phải cam hụp trồi.
Lặn
lội mãi luân hồi sanh tử,
Dám
khuyên người suy thử mà coi.
Ráng
tu sẽ dứt luân hồi,
Kim thân thanh tịnh đời đời không tan.
(HT Giác Nhiên )
{—]–{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét