BÁNH
ĐÚC CÓ XƯƠNG THẬT MÀ
Từ ngày Dì lấy Thầy tôi
( Thầy = Cha )
Làm mẹ lũ trẻ mồ côi suốt đời
Nhà tôi nghèo rớt mùng tơi
Bao năm Dì chẳng một lời kêu than
Mảnh đời ghép lại con ngan…mẹ gà
Chúng tôi Dì chẳng sinh ra
Lạ chưa ! sao lại cùng nhà với nhau
Chưa từng mang nặng đẻ đau
Làm sao bầu bí chung nhau một giàn
Ở đời miệng lưỡi thế gian
Buông lời cay nghiệt trái ngang khó lường
Mấy đời bánh đúc có xương
Mấy đời Dì ghẻ mà thương con chồng
Nghe như xát muối vào lòng
Giọt sầu mặn đắng rơi trong tim Dì
Tinh mơ quang gánh Dì đi
Gánh hàng Dì bán những gì họ mua
Trưa về bắt ốc mò cua
Cơm chiều Dì nấu canh chua dọc mùng
Đêm mưa tiếng sấm đì đùng
Dì ôm che chở cho từng đứa con
Lời ru Dì hát nỉ non
Tưởng chừng lời mẹ ru con thuở nào
Dẫu không phải giọt máu đào
Con chồng Dì chẳng đứa nào không thương
Tháng ngày một nắng hai sương
Cơm ngon canh ngọt Dì nhường chúng con
Củ khoai củ sắn Dì bòn
Bóc ăn Dì bảo cơm còn đấy con
Đời Dì không phải phấn son
Lấy chồng phận lẽ ai còn khổ hơn
Trời cao gió cuốn mây vờn
Tình Dì nghĩa nặng con ơn suốt đời
Cho
con gọi tiếng “ Mẹ ơi ! ”
Cất
lên tiếng Mẹ mà rơi lệ lòng
Một
đời gạn đục khơi trong
Nuôi
chúng con lớn long đong đoạn trường
Đời
nay bánh đúc có xương
Mẹ
tôi Dì ghẻ nhưng thương con chồng ./.
{]{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét