LÀM
SAO GIỮ TÂM BÌNH
Phàm
phu chúng ta thường bị tám ngọn gió làm điên đảo, gọi là bát phong. Tám thứ gió
thổi vào tâm ta, khiến ta điên đảo ngửa nghiêng. Tám ngọn gió ấy là : Lợi, suy,
huỷ, dự, tán, mạ, khổ, lạc. Gặp lợi thì mê đắm, bị suy thì
buồn, thảm, bị huỷ thì sinh lòng sân hận, được khen thì tâm
thần bay bổng, được đề cao thì tự đắc, bị nhục mạ thì uất ức giận hờn, bị khổ
thì ngửa nghiêng, được vui thì mừng đến tán loạn. Cả ngày lẫn đêm bị tám thứ gió này luôn thổi
làm cho tâm trí không được yên ổn. Vậy lúc sanh tử đến làm sao đối phó ? Cho nên phải tu tập, khởi tâm động niệm đều
phải bình tĩnh, hằng để tâm
theo dõi hơi thở vô ra, hoặc trụ tâm nơi danh hiệu Phật. Tâm đã trụ nơi
hơi thở hay câu hồng danh Phật thì gió vọng
niệm của hỷ, nộ, ái, ố cũng phải lắng đọng xuống. Nương câu Phật hiệu mà cột
tâm. Tâm đã trụ nơi một chỗ rồi thì vọng niệm sẽ dần tan. Thu nhiếp vọng về tỉnh
lặng được như vậy mới mong giải thoát.
Tu
thì phải chuyên tâm hành trì một pháp mới hy vọng có kết quả; chứ sáng nắng chiều
mưa, đứng Đông nhìn Tây hôm nay tu Thiền mai tu Mật, thấy gì cũng thích. Đứng
núi này trông núi nọ, thay đổi liền liền, rốt cuộc chẳng đến đâu. Tu như mèo
rình chuột, như gà ấp trứng, nếu lơ là thì kết quả không cao, giống như người
đi đường không định đúng hướng phút chốc đi lại đường cũ, rồi cũng phải về nhà
không đến được chỗ mình muốn đến là vậy.
Người
học Phật không nên hướng ngoại tìm cầu, trừ được nghiệp chướng thì dứt trầm
luân. Kinh nói “ Phật thuyết tất cả pháp vì để trị tất cả tâm, nếu không tất cả
tâm thì cũng không có tất cả pháp ” .
Tâm này là chỉ cho vọng tưởng, nếu chúng ta không bịnh thì đâu cần uống thuốc làm gì ? Học đạo cần có tín
tâm. Kinh Phạm Võng nói : “Ta là Phật đã thành, chư vị trong tương lai cũng sẽ
thành Phật ” có được niềm tin nầy thì giới
phẩm đầy đủ.
Đời
người như mộng huyễn, giống hệt như vở kịch. Vì sao tất cả
pháp trên thế gian này là mộng huyễn ? Bởi vì trong tuồng kịch, các nghệ sĩ nhận
vai rồi cứ theo tuồng mà diễn, trong lúc diễn thể hiện đủ các tình tiết, hỷ, nộ,
ái, ố… Người đóng vai vua thấy oai phong
lẫm liệt. Khi nghệ sĩ diễn trên sân khấu thì diễn đủ trò, thiện, ác, hiền, dữ…nhưng
xuống đài rồi thì chỉ là thường nhân, kẻ hiểu chuyện thì chỉ cười mà bảo “ Đóng
tuồng ấy mà”.
Vì
sao có khổ đau, vui, buồn khi diễn tuồng thì những tình tiết buồn vui, thương,
giận, ghét có đủ nhưng chỉ là giả, tàn kịch rồi thì hết, không có gì là thật cả
. Chúng sinh cũng vậy. Lúc chưa dứt sạch phiền não thì vinh hoa phú quý, vui,
buồn, giận, ghét… xuất hiện rõ ràng. Song bản chất mọi người vốn là Phật, chỉ
vì mê nên chạy theo những tình tiết phiền não trên sân khấu mà không biết đó là
giả. Cuộc sống người ta cũng như vở kịch trên sân khấu. Được lên Thiên đường
chưa phải là vui, xuống Địa ngục chưa phải là khổ. Chẳng phải nam, chẳng phải nữ-
vì Phật tánh đồng một thể. Người đời không biết, trong mơ tự phân biệt đây là
người, là mình, chia chẻ thân sơ, ân oán… mê muội chạy theo không dừng…Người xuất
gia tuy lìa thân quyến nhưng mê chấp vào chùa, am Thầy, Tổ, đệ tử v.v…
Người
tại gia bị ái dục thế tình thì gọi là mê muội, nhưng người xuất gia cũng bị
pháp hữu, pháp quyến mê hoặc. Nếu còn như thế thì chưa đạt được giác ngộ chân
chính, phải nỗ lực thoát ly hết mọi mê hoặc, chịu bỏ vọng về chân thì mới thành
Phật. Bỏ vọng quay về chơn, tự lợi lợi tha. Lục Tổ khi nghe câu “ Ưng vô sở trụ
nhi sanh kỳ tâm” thì ngộ. Tâm này không thể dùng lời giải thích, mà phải tự
lãnh hội. Chân lý của đạo Phật không thể dùng ngôn ngữ văn tự hiển thị. Nhưng nếu
phế bỏ ngôn ngữ văn tự cũng không được, vì nhờ ngôn ngữ văn tự mà hiển lý. Người
học Phật ngày nay nên nghiên cứu tất cả giáo lý Phật, song phải lấy việc thực
hành làm chánh, rồi sau đó hoằng pháp để ngọn đuốc tuệ được lưu truyền mãi mãi.
“
Tương thử thâm tâm phụng trần sát, thị tắc danh vi báo Phật ân”. Nguyện đem
thâm tâm này phụng sự chúng sanh như vi trần mới là báo ân Phật. Hai câu này là
tiêu chuẩn sống, tự lợi lợi tha đầy đủ vậy ./.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét