SÁT HẠI VÀ TÀ KIẾN
Cầm dao giết người, bất quá cũng chỉ chém được vào da thịt người. Nếu nói rằng
không có đời sau, đó chính là chặt đứt mạng căn trí tuệ của người khác.
Chém giết da thịt thì chỉ làm hại một kiếp sống này thôi nhưng chặt đứt mạng
căn trí tuệ là giết người trong nhiều đời, nhiều kiếp. Cho nên khuyên người bỏ
ác làm lành là một việc mà cần phải biện minh cho rõ rằng có đời này đời sau,
đó mới là căn bản thiết yếu nhất.
Chỉ nêu lên thuyết đời sau mới giải toả được tất cả những điều đó. Vì như vậy
thì kẻ làm thiện mới được khuyến khích, kẻ làm ác mới bị trừng trị. Trời xanh
cũng không mang tiếng bất công, hồ đồ mà Khổng Tử cũng không bị chê bai là
người vô trí.
Nếu những lời phản bác không có đời sau lại do người có uy tín, học thức nói ra
ắt có nhiều người tôn trọng mà tin theo. Cũng ví như đem chất độc mà bỏ vào các
món ăn cao lương mỹ vị, ắt phải có nhiều người ăn nên tác hại thật là ghê gớm.
Như người có khả năng biện bác cứng cỏi, rành mạch, một bề giữ tâm cứu người,
giúp đời, quyết không hùa theo những lời như thế, ắt sẽ được công đức hết sức
lớn lao.
à
Khổng Tử nói rằng: “Ta
nghe phương Tây có vị đại thánh nhân, không trị mà dân không loạn, không nói mà
dân tự tin, không giáo hoá mà dân tự làm đúng. Thật lớn lao, vĩ đại thay, dân
không biết dùng tên gì mà gọi”.
à
Có
người hỏi một vị tăng rằng: “Vì sao thân thể con người thì đứng thẳng mà đi còn
thân hình loài thú lại nằm ngang mà đi?”. Vị tăng đáp: “Sinh ra làm người, ấy
là kiếp trước có tâm chính trực, ngay thẳng nên kiếp này thân thể đứng thẳng mà
đi. Sinh ra làm thú, ấy là trong kiếp trước tâm không chính trực, không ngay
thẳng nên kiếp này thân thể phải nằm ngang mà đi”.
Tâm
ngay thẳng hoặc không ngay thẳng, vốn biến đổi trong từng khoảnh khắc nên hình
thể cũng theo đó mà biến đổi. Nay sinh làm người, mai sinh làm thú, chẳng phải
chính là lẽ vô thường điên đảo đó sao.
Lại
chỉ riêng con người mới có sự hổ thẹn, do đó mà biết sử dụng y phục. Loài thú
không biết hổ thẹn, mắc cỡ nên không dùng y phục. Con người lại nhờ có phước
báo nên hai mùa lạnh nóng biết thay đổi y phục thích hợp khác nhau. Còn loài
thú, do thiếu phước báo nên chỉ biết chịu đựng nóng lạnh hai mùa với bộ lông
sẵn có.
Lại
nữa, sinh ra làm người là trong đời trước thường nói những lời từ hoà, những
lời lợi ích, những lời thành thật, những lời tôn trọng, kính tín Tam Bảo nên
trong đời này, tuỳ tâm biến hiện mà miệng có thể nói ra đủ điều. Còn sinh ra làm
thú là trong đời trước thường nói ra những lời độc ác, những lời dối trá, những
lời bới móc, soi mói việc riêng tư của người khác, những lời tranh chấp thị
phi, những lời nhơ nhớp, xấu xa, phỉ báng Phật, phỉ báng Chánh Pháp, không tin
nhân quả. Vì thế đời nay tuy có miệng mà không thể nói được thành lời, dù chịu
cảnh đói khát cũng không thể mở miệng xin cứu giúp, dù bị hành hạ, giết chóc,
bị lóc da, xẻ thịt cũng phải cam chịu chứ không thể nói lời biện bạch, kêu oan
hay cầu xin tha mạng được.
à
Cho nên nói rằng: Nhìn thấy
lỗi người khác là cửa ngõ của mọi điều xấu ác. Nhìn thấy được lỗi của mình
chính là cửa ngõ của mọi điều thiện.
Tâm
cầu? Tâm thoát.
Có cái tâm tuỳ thuộc vào thân xác này thường sinh, thường
tử. Lại có một tâm vô hình (hay tâm thức) không tuỳ thuộc thân xác này nên
không có sinh, không có tử.
-------—]–-------
0 nhận xét:
Đăng nhận xét