Thứ Tư, 9 tháng 11, 2016

HỔ THẸN VÀ TỈNH NGỘ

HỔ THẸN VÀ TỈNH NGỘ

            Trong kinh Phật dạy rằng:  “ Làm lành gặp lành, làm dữ gặp dữ ”. Nhưng trong đời ngũ trược ác thế này, chúng ta không nên làm ác, làm lành không mất quả lành, làm ác tự rước lấy tai họa.
     “Chớ khinh điều thiện nhỏ cho là không phước, giọt nước tuy nhỏ, chảy lâu cũng đầy bát to”. Không chứa thiện nhỏ lấy gì có phước to để thành Thánh thành Phật, chớ khinh ác nhỏ mà nói là không có tội. Ác nhỏ chứa lại lâu ngày cũng đủ mất thân.  Đại chúng nên biết: Lành dữ họa phước đều do tâm tạo. Nếu không tạo nhân thì không có kết quả. “ Ương họa chứa lại, tội thành to lớn ”. Chúng ta mắt thịt không thể thấy. Đó là lời Phật dạy ai dám không tin.
            Chúng ta đã cùng nhau vô phước, sanh vào đời mạt pháp, nếu không siêng năng học tập tu hành, không tự sức mình làm lành, đến phút cuối cùng, tắt thở, khi ấy ăn năn đã muộn. Tuy vậy bây giờ đã cùng nhau thấy biết hết thảy tội lỗi như trong kinh đức Phật đã dạy: Người đã biết tội mình há lại không biết bỏ ác theo lành hay sao ?
            Đời nay nếu không dụng tâm xả thân cầu đạo quyết sẽ phải đọa địa ngục. Vì sao mà biết ?
            Vì trong lúc tạo tội ôm lòng độc ác, mạnh mẽ nóng nảy, giận hờn, gắt gao, sâu sắc. Như giận một người nào quyết muốn cho người ấy chết. Nếu ghét một người nào, không ưa thấy điều tốt của người ấy. Nếu hủy báng một người nào, quyết khiến cho người ấy lâm vào cảnh khổ. Nếu đánh một người nào, quyết khiến cho người ấy đau đớn thấu trời thấu đất. Khi giận hờn tàn bạo tai hại thì không kể tôn ty thượng hạ, dùng lời xấu hổ, độc ác, mắng nhiếc đủ điều, có khi la vang như sấm dậy, mắt như lửa đổ. Còn khi làm phước thì thiện tâm rất yếu ớt. Lúc đầu muốn làm nhiều, sau lần lần giảm ít lại, rồi quên luôn. Lúc đầu muốn kinh doanh cho mau chóng, sau lại thả lỏng buông trôi.
            Tâm đã không chí quyết, ngày tháng trôi qua, lần lượt tới lui cho đến khi quên mất việc thiện là xong. Xét như thế thì đủ biết lúc làm ác, tâm lực rất mãnh liệt cường thạnh, lúc làm phước thì ý chí bạc nhược yếu hèn.  Nay đem cái nhân làm phước yếu hèn ấy mà cầu xa lìa quả báo làm ác mãnh liệt cương cường kia thì không thể được.
            Kinh dạy rằng: “ Sám hối thì tội gì cũng tiêu diệt hết ”.
            Nhưng than ôi ! Đến lúc sám hối, quyết phải đầu thành đảnh lễ, năm vóc sát đất như núi Thái Sơn sụp đổ, không tiếc thân mạng mới mong diệt được tội. Vì diệt được tội nên phải ân cần, thành khẩn cùng nhau xét mình từ khi sinh ra cho đến ngày nay đã gây ra bao nhiêu tội lỗi, phải tự xét trách như thế mới không tiếc thân mạng, chịu khó chịu chịu nhọc mà sám hối.
            Nếu tạm thời lễ Phật sanh tâm mõi mệt, chán nản, liền nói sức lực không kham, hoặc tạm thời ngồi ngay tịnh niệm, liền nói phải có tin tức chứng ngộ gì. Hoặc nói không nên làm cho thân thể quá mõi mệt, cần phải tịnh dưỡng không được làm khổ thân.
            Vừa nằm xuống thì ngủ ngay liền mê mang như chết, không bao giờ tưởng nhớ đến việc ta phải lễ Phật, quét chùa, quét tháp, làm những việc phước lành cho người khác, làm những việc khó làm.
            Vả chăng, kinh có dạy rằng: “ Chưa từng có một mảy thiện nào tự sự giãi đãi lười biếng mà sinh ra, chưa từng có một chút phước nào từ sự kiêu mạn, tự do tự đắc mà được.    Đệ tử chúng con, nay tuy làm được thân người, nhưng tâm hay trái đạo vì sao mà biết ? Vì từ sớm đến trưa, từ trưa đến chiều, từ chiều đến tối, từ tối đến sáng. Cho đến không có một thời một khắc, một niệm, một khoảnh nào mà chúng con để tâm nghĩ nhớ tưởng đến Tam Bảo, nghĩ nhớ đến Tứ đế, cũng không có một chút tâm nào nghĩ nhớ đến báo ân cha mẹ, cũng không có một chút tâm nào nghĩ nhớ đến ơn Sư trưởng, không có một chút tâm nào muốn bố thí, trì giới, nhẫn nhục, tinh tấn, không có một phút tâm nào muốn học thiền định, muốn tu trí tuệ.  Nay thử đem kiểm điểm lại các pháp thanh bạch thì chúng con không có một pháp nào đáng kể. Trái lại những phiền não trọng chướng thì không biết bao nhiêu mà kể, đầy tai đầy mắt.  Nếu không kiểm soát như thế thì chúng con cũng tự hào rằng:  Công đức của chúng con rất nhiều. Nếu có làm được chút việc thiện gì thì nói ta hay làm người khác không hay làm, ta hay tu người khác không hay tu, ý chí cao ngạo, xem như mục hạ vô nhân, quanh mình không còn ai nữa.
            Xét lại mà nghĩ, thật là đáng xấu hổ. Nay đối trước đại chúng, chúng con xin sám hối các tội lỗi ấy, mong đại chúng hoan hỷ bố thí cho, tương lai không còn chướng ngại nữa.  Đại chúng cũng nên tự rửa sạch thân tâm. Theo sự trình bày quả báo như trước đã thuật đủ thì không thể tự khoan dung mà không cầu  xả bỏ tội lỗi.
            Đại chúng chớ nói ta không có các tội ấy, ta đã vô tội, cần gì sám hối. Nếu đại chúng có nghĩ như thế, nguyện xin từ bỏ ngay tâm niệm ấy đi. Phải chăng bao nhiêu lầm lỗi vi tế đã kết thành tội lớn.
            Thoạt vậy giận hờn, sân tâm liền khởi, tập thành tánh quen, khó có thể sửa đổi mau chóng được, không thể buông tâm phóng ý mà không ngăn ngừa.  Nếu hay đè nắng nhẫn nhịn thì phiền não có thể trừ. Người nào giãi đãi lười biếng buông lung thì không thể tế độ được.
      ( Trích một đoạn chương “ nói rõ quả báo ” trong Lương Hoàng Sám )   

  {]{

HỔ THẸN VÀ TỈNH NGỘ Rating: 4.5 Diposkan Oleh: CHÙA TAM BẢO TAM KỲ

0 nhận xét:

Đăng nhận xét