KHUYNH HƯỚNG CỦA THỜI ĐẠI
Đặc tính của Phật
giáo mang tính ứng cơ thuyết giáo, nhưng không mang ý nghĩa thích ứng với những
vui thú thấp hèn. Nếu chúng ta nắm rõ hướng đi của con người hiện nay, thì Phật
pháp nên cần có sự điều chỉnh thích đáng, phù hợp với nhu cầu xã hội. Để hướng
dẫn nó vào con đường chân chính, vì phật pháp lấy tinh thần cứu thế làm mục
đich cho hành động.
Đây là thời đại
của lứa tuổi thanh niên, theo xu thế của thời đại ngày nây, trẻ hóa thành phần
lãnh đạo, do vậy lứa tuổi này sẽ là lứa tuổi lãnh đạo xã hội. Những người này
họ làm quan chức, nếu họ tin tưởng phật pháp, mọi người cũng sẽ theo họ mà tín
ngưỡng Phật pháp, Phật giáo cũng nhờ vậy mà được phát triển, Phật pháp cũng
được nhiều người ủng hộ. Do đó, nếu như phật pháp không tùy cơ ứng biến, làm
thế nào đem phật pháp hoá độ giới thanh niên thì phật pháp không có cơ hội để
phát triển, đồng thời bị chê bai hủy báng thậm chí bị bài xích nữa khác. Thời
đại hiện nay, sự suy nghỉ của lứa tuổi thanh niên, vì trọng thực tế trọng khoa
học, cọng thêm sự ác ý phá hoại của những tôn giáo Tây phương và sự thủ hưởng
về vật chất, bên cạnh đó phật giáo lại giữ lối giáo dục cổ truyền, đề cao vai
trò thần bí, chú trọng đến sự chết, đó là lý do khiến giới thanh thiếu niên
càng ngày càng xa rời phật pháp. Điều đó làm cho phật pháp không phát triển
được, phải chịu ảnh hưởng xấu, không những chỉ có phật giáo mà ngay cả văn hóa
cũng bị phá hoại trầm trọng.
Xưa cũng như ngày
nay có một số quan chức lúc tuổi trẻ làm việc cho cơ quan nhà nước họ không tin
phật, không đồng tình với phật pháp, đến lúc tuổi về hưu tuổi già chợt đến, họ
nghĩ lại cuộc đời đi qua không có gì để vui thú, mong manh giả tạm minh chứng
lời phật dạy là chân lý, cho nên họ trở về nương tựa cửa phật, đây chính là
tính hấp dẫn của phật giáo.
Nhưng chúng ta
nhìn một góc độ khác, lúc con người ở tuổi thanh xuân tráng kiện, còn năng lực
học tập, suy tư và làm việc, sao ta không giới thiệu phật pháp cho họ, để họ đem
tinh thần của phật giáo làm lợi ích cho chính họ và xã hội ? để đợi đến tuổi
già mới giới thiệu phật pháp cho họ ? mới bắt đầu quy y phật pháp, ăn năn sám
hối quá khứ không tốt đẹp của mình. Nói một cách nghiêm túc đây không phải là
điểm vinh quang trong phật pháp, vì chúng ta vô tình hay cố ý bỏ qua lứa tuổi
thanh thiếu niên. Đương nhiên, quan điểm này không mang ý nghĩa phật pháp không
cần người già học phật, chỉ là sự nhấn mạnh vào tuổi thanh thiếu niên mà thôi,
vì lứa tuổi này mới có khả năng tư duy tốt, học phật nhanh nhẹn hơn, đồng thời
làm việc cũng tốt hơn.
Đối với tuổi trẻ
vấn đề “ sanh tử hay thoát sanh liễu tử ” không mấy người hiểu được trọn vẹn.
Bản chất của tuổi thanh thiếu niên tính khí mạnh bạo háo thắng, ý chí sắt đá,
bôn ba và kỳ vọng thành công một việc gì đó trên cuộc đời này, không muốn bàn
luận đến vấn đề sanh tử. Do đó chúng ta cứ khư khư đem vấn đề sanh tử giới thiệu
đến lứa tuổi thanh niên, thì họ không chấp nhận. Chúng ta nên giới thiệu tinh
thần Bồ tát đạo của Phật giáo Đại thừa, đặc biệt là pháp lục độ, Tứ nhiếp pháp,
Tứ vô lượng tâm đến cho họ, để họ phát tâm làm lợi ích cho xã hội, vì những
pháp này rất phù hợp với tánh khí của tuổi trẻ. Phật giáo Việt Nam cũng như Phật
giáo Trung Quốc mệnh danh là phật giáo Đại thừa, nhưng cách hành trì lại có
khuynh hướng Tiểu thừa. Như quan niệm “ mau mau liễu thoát sanh tử ”, chính vì
vậy mà ngài Thái Hư gọi là “ Tư tưởng thì Đại thừa,mà hành vi lại Tiểu thừa ”.
Kết quả của việc hoằng dương phật pháp như thế, phật pháp càng ngày càng xa rời
tuổi trẻ và xã hội là điều tất nhiên.
Trái lại các nước Phật giáo Tích Lan, Thái Lan, Miến Điện,
tuy nói là Phật giáo Tiểu thừa, nhưng giới trẻ rất thích học phật pháp, vì quan
điểm giáo dục phật giáo của những nước này, đối với những người mới học không
lấy tư tưởng “ Liễu sanh thoát tử ” giới thiệu cho tuổi trẻ, chủ yếu giảng dạy
cho người phật tử mới vào đạo về ý nghĩa và lợi ích của sự quy y Tam Bảo, tường
tận giải thích mối quan hệ mật thiết giữa nhân và quả, lợi ích của việc lành,
sự nguy hiểm của việc ác, nó là những pháp không chướng ngại pháp nhân thừa. Do
vậy, phật giáo trong thời đại hiện nay, muốn được phát triển cần phải biết
thích ứng với thời đại và nhu cầu của con người, không nên bắt chước và rập
khuôn theo truyền thống quá khứ một cách máy móc, nên tùy thời tùy căn cơ, thêm
vào hay bớt đi một cách hợp lý và phù hợp với tinh thần giáo dục của đức Phật.
Với một tinh thần giáo dục như vậy, điều mà phật giáo cần được chú ý chính là “
giới trẻ ”. Nếu như phật giáo không giới thiệu Phật pháp đến với tuổi trẻ, điều
đó đồng nghĩa, Phật giáo tự chấp nhận đi vào con đường quên lãng. Nhiệm vụ
hoằng dương Phật pháp của Phật giáo ngày nay cần hiểu rõ về mặt tâm lý của con
người và những phương thức hoạt động xã hội, để chúng ta dựa vào tinh thần phật
pháp, đưa hình thức giáo dục thực tế và thích hợp hơn, trong đó không thể quên
đi giới trẻ, lấy giới trẻ làm đối tượng của phật pháp. Vấn đề sống chết đương
nhiên là một trong những vấn đề trọng đại của Phật pháp, nhưng người tu học
Phật giáo Đại thừa lấy tinh thần lợi tha làm gốc. Làm thế nào đem Phật pháp để
giới thiệu rộng rãi đến cho mọi người nhất là giới trẻ, thiết nghỉ tinh thần Bồ
tát đạo của Phật giáo Đại thừa là thích hợp nhất. Trong “ Kinh Phật Tạng ” đức Phật dạy rằng, những
người già thường hay có tánh bảo thủ, chấp chặt những giáo điều, chú trọng phần
tự lợi, khó có thể làm cho Phật pháp hưng thịnh, chỉ có giới trẻ mới có thể kế
thừa Phật pháp, làm cho Phật pháp sáng chói ở thế gian, trong quá khứ cũng thế,
ở vị lại cũng thế, hiện tại cũng chẳng khác, nếu giới trẻ học được Phật pháp,
đó mới là nhân tố để xiển dương Đại thừa chánh pháp. Như Ngài Văn Thù, Thiện
tài... đều là những người thanh niên, sau khi phát tâm Bồ đề, tinh tấn dõng
mãnh, học tập không biết mõi mệt, độ sanh không biết nhàm chán, họ là những
người thanh niên, dẫn dắt những người
thanh niên làm lợi ích cho xã hội, đây không phải là sự phân biệt mà chính là
nói lên tính ưu việt của tuổi trẻ, họ đầy đủ yếu tố tu học Đại thừa Phật pháp.
Khuynh hướng của
nhân gian Phật giáo, chủ yếu là bồi dưỡng sự tín tâm của giới trẻ, để họ có thể
phát tâm tu tập Bồ tát hạnh, nếu như chúng ta không làm sống dậy tinh thần Bồ
tát hạnh ở cuộc đời này, chúng ta chỉ chú ý đến giới tuổi già, không chú ý đến
giới trẻ, hoặc chỉ nhắm đến đối tượng là những người tín ngưỡng mang tính tiêu
cực, thế thì con đường xán lạn và phát triển của Phật pháp trở thành khó thành
tựu. Thế giới mà chúng ta đang ở luôn
chuyển biến thật nhanh, khoa học kỷ thuật phát triển thật lẹ, phương tiện giao
thông rất tiện nghi, sao chúng ta không tham khảo học tập kinh nghiệm ở các
nước như Phật giáo Thái lan, Lào. Miến Điện, Nhật Bổn, để tìm hiểu họ làm thế
nào đem Phật pháp giới thiệu đến giới trẻ, được giới trẻ chấp nhận và hoằng
dương Phật pháp ở cuộc đời này./. ---------—]–---------
0 nhận xét:
Đăng nhận xét