CẢNH TỈNH VÔ THƯỜNG
Ngày nay đại chúng
đồng nghiệp trong đạo tràng đã cùng nhau lễ Phật, sám hối phát nguyện thế cho
hết thảy chúng sanh trong lục đạo rồi, bây giờ cần phải tỉnh ngộ vô thường.
Than ôi ! Tội phước trong ba cõi,
nhân quả sinh ra ở ngay tại tâm, không rời đương niệm, nhân quả ảnh hưởng lẫn
nhau, không rời thiện và ác, không thể sai lầm.
Nguyện xin đại chúng nên giác ngộ lý vô
thường, phải siêng lo tu hành để tự cứu lấy bản thân mình, chớ sanh tâm lười
biếng mà không chịu cố gắng.
Người trí thức thường than: “ Giả sử
người hưởng thú dục lạc một trăm năm, ngàn, vạn, ức năm, rốt cuộc cũng không
thể tránh được sự đau khổ trong ba đường ác, địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh ”.
Huống gì chúng ta trong khoảng thời gian ngắn ngủi một trăm năm, nhưng có mấy
ai sống trọn được trăm năm, chỉ một nửa là cùng.
Thế thì chúng ta không thể tự dung
túng qua ngày tháng mà không lo tu tập, bỏ ác làm lành, tránh việc ác làm điều
thiện.
Vã lại thế gian huyễn hóa, vô thường,
rốt cuộc tất cả đều tiêu ma. Có rồi hoàn không, lên cao rồi phải xuống thấp, có
sum họp tất phải có sự chia ly, có sinh quyết phải có tử, cha mẹ vợ con, chồng
bạn, anh em quyến thuộc, thương yêu tận cốt tủy, đến giờ phút lâm chung, không
ai có thể thế cái chết cho ai được cả.
Quyền cao chức trọng, vinh hoa phú
quý, tiền tài bảo vật cũng không thể kéo dài đời sống, cũng không thể dùng lời
lẽ, sự ăn uống cầu chúc để mong thoát khỏi tử thần. Sống chết là việc vô hình,
không ai có thể biết được, không thể lưu lại được. ( Diêm Vương phán canh ba
chết, không thể lưu lại được canh năm ).
Kinh dạy rằng: “ Chết là hết ”. Tắt
hơi thở rồi, thần thức thoát ly, thân hình tan rã, nhơn vật như nhau, không ai
sống mà không chết. Nhưng trong lúc bỏ thân mạng sống này, khổ não vô cùng. Sáu
dòng bà con, nội ngoại vây quanh khóc lóc. Người chết khi ấy lo sợ lắm, không
biết nương nhờ ai.
Lúc hơi thở cuối cùng sắp tàn, người
chết nhớ lại hết thảy các việc thiện ác mình đã làm trong một đời qua, hình
tướng quả báo sum la hiện ra trước mắt.
Người làm lành được thiên thần phò
hộ. Người làm ác có ngưu đầu ngục tốt xua đuổi dẫn đi. Ngục tốt La sát hằng
không khoan dung tha thứ. Từ thân, hiếu tử không thể cứu giúp được, vợ chồng ân
ái chỉ nhìn nhau xem cái chết đến. Gió phong đao xẻ thân đau khổ không thể nói
được.
Người chết lúc ấy ruột đau như như dao cắt,
bao nhiêu thống khổ đồng thời dồn dập, tinh thần hoãng hốt như điên như cuồng.
Dầu muốn khởi tâm nghĩ một niệm lành, làm một mảy phước, lễ Phật một lạy cũng
không thể được. Lòng càng hối hận, khổ não như vậy, không ai chịu thế cho ai.
Kinh Niết Bàn dạy rằng: “ Người chết
ở nơi chốn hiểm nạn, không có lương thực, đường đi mờ mịt xa xăm, lại không có
bạn bè, ngày đêm đi mãi không biết về đâu, không có phương hướng, thâm thúy tối
tăm, không có ánh sáng, vào vô gián đại ngục, đến rồi không thoát ra được. Sống
không tu phước chết về chỗ khổ, sầu thảm chua cay, không thể trị liệu, không
thể cứu vớt. Việc ấy không có hình sắc, nên không thể biết trước mà lo sợ. ”.
Ngày nay đại chúng đồng nghiệp trong
đạo tràng đã biết quả báo của sự sống chết như sợi dây xích, không có mối manh,
không bao giờ cùng tận. Chết rồi thần hồn đi ngơ ngác, thiu thỉu một mình,
không biết về đâu, không ai thấy biết, không thể tìm kiếm, không thể ghi nhớ.
Chỉ mỗi người tự nổ lực siêng năng chịu khổ, chăm lo tu tập, thực hành lục độ,
tứ vô lượng tâm v.v.. để làm tư lương, riêng về xứ sở. Chớ ỷ mình còn mạnh khỏe
mà tự yên tâm, Phải nên hết lòng tha thiết, đảnh lễ quy y Thế gian Đại Từ Bi
phụ.
( Trích chương Cảnh Tỉnh Vô Thường- Lương Hoàng Sám )
{—]–{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét