Thứ Ba, 1 tháng 11, 2016

CÕI NGƯỜI

CÕI NGƯỜI


      Bàn về cõi người, thì thân hình hư giả, mang nhiều ác nghiệp, thích tạo lỗi lầm, bỏ đạo nhân trí, dứt nghĩa lương ân. Cho nên Thôi Trữ giết vua, Thương Thần hại cha, Thất Hùng xâm đoạt (7 nước hùng mạnh thời chiến quốc, Trung Quốc: Tần, Sở, Yên, Tề, Hán, Triệu , Nguỵ.). Lục quốc tranh nhau (6 nước thời chiến quốc: Tề , Sở, Yên, Hán. Triệu, Nguỵ . Vị trí từ Hàm Cốc trở về đông).
       Tất cả chạy theo tâm kiêu xa, khoe bày thói dâm đãng, khiến cho thuần phong vĩnh viễn đoạn, mỹ tục mãi mãi không còn. Lại thêm ba độc, mười triền tranh nhau phát khởi, bốn dòng mênh mông, năm cái sâu thẳm, điên đảo vô minh ngày càng tăng trưởng mạnh. Khiến cho thân như cây bên bờ vực, mạng tựa thành trì sắp bị phá tan, như giọt mật rơi vào miệng dễ tan, như dây mọc bên miệng giếng khó bảo toàn. Cuối cùng cũng sẽ: nơi nấm mồ dưới cội tùng tiếng khóc não lòng, bên cổng lớn nhà cao lời bi ai uất nghẹn.
      Vì thế hôm nay tất cả nên sám hối. Hễ là con người, từ thượng trí hạ ngu. Tây cận Cù di, Đông cực Vu đãi, Bắc đến Đan việt, Nam tột Diêm phù, cho đến kẻ ở nhà lợp ván màng trướng bằng lông, vẻ mình xoả tóc, ăn lông ở lổ, sống tổ chui hang, chạm móng nhuộm răng, hoặc kẻ không nhà không cửa lang thang khắp chốn, hoặc kẻ vượt biển rộng sông sâu, hoặc đu dây qua non hiểm, hoặc làm lính thú biên cương mang giáp cầm đao, hoặc giám sát tù nhân, mang vàng vác gỗ, tất cả đều nguyện siêng tu lễ nghĩa, khiêm cung, nhân từ hiếu thuận, dứt tâm phóng đãng, đoạn tuyệt hoang dâm. Để cho thân như vàng đá, hình tựa non cao, tám khổ không thể xâm, chín hoạnh vĩnh viễn đoạn trừ.
·        Giải thích danh từ Nhân (loài người).
 Theo Luận Bà sa, Nhân là ngừng dứt ý niệm, nghĩa là trong sáu đường, đây là thành phần có khả năng ngừng dứt ý niệm cho nên gọi là Nhân. Nói rõ hơn, trong sáu đường chỉ có con người mới có năng lực ngừng dứt tâm ý phiền não loạn động, nên gọi là Nhân, là chấm dứt ý niệm. Có thuyết giải thích Nhân là Nhẫn, tức có khả năng nhẫn chịu tất cả cảnh thuận nghịch ở thế gian.
  Luận Lập thế A Tỳ đàm ghi: Nhân đạo có  8 nghĩa: Thông minh, hơn hết, ý vi tế, chính giác, trí tuệ tăng trưởng, có khả năng phân biệt thật giả, có căn khí nhận lãnh thánh đạo, do nghiệp thông tuệ sinh ra. Có thuyết cho rằng vì có năng lực làm cho tâm ý vắng lặng nên gọi là Nhân, nghĩa là trong năm đường, không loài nào có khả năng làm cho tâm ý vắng lặng hơn loài người, nên gọi là Nhân, cho nên khế kinh ghi: “Loài người có ba năng lực vượt chư thiên: 1/ là dũng mãnh, 2/ là nặng lực ghi nhớ, 3/ là có khả năng thực hành phạm hạnh.
      Nghiệp Nhân:  Kinh Nghiệp báo sai biệt ghi, có 4 trường hợp.:
    1/ Người do nghiệp mà được quả báo thân vui nhưng tâm không vui, đó là phàm phu có phúc.
    2/ Người do nghiệp mà được quả báo, tâm vui nhưng thân không vui, đó là các vị A La Hán thiếu phúc.
   3/ Người do nghiệp mà được quả báo, thân tâm đều vui, đó là các vị A La Hán có phúc.
   4/ Người do nghiệp mà có quả báo, thân tâm đều không vui, đó là các phàm phu bạc phúc.
    Kinh Bồ Tát tạng ghi: “Thế Tôn nói với trưởng giả Hiền Thủ:
   Ông nên biết, ta quán thấy chúng sanh thế gian bị 10 nỗi khổ ép: Sanh, già, bệnh, chết, sầu,oán, khổ thọ, ưu, thống,khổ phiền não, sanh tử lưu chuyển. Vì muốn đạt được Vô thượng Bồ đề, xa lìa các nỗi khổ bức ép đó, nên ta khởi lòng tin thanh tịnh, rời nhà họ Thích, hướng đến đạo vô thượng. Này trưởng giả. Ta quán thấy tất cả chúng sanh, từ vô thuỷ kiếp đến nay đã tạo ra trăm nghìn lỗi lầm, thường bị trúng 10 mũi tên độc, ái, vô minh, dục, tham, lỗi lầm, ngu si, mạn, kiến, hữu, vô hữu. Ta thấy vậy, nên cầu vô thượng Bồ đề, cầu đoạn các mũi tên độc ấy mà khởi lòng tin thanh tịnh rời nhà họ Thích, hướng đến đạo vô thượng. ”
Sang hèn- Giàu nghèo.
   Luận theo bốn châu- Bắc Uất đan Việt , không có sang hèn, vì nơi ấy không có người làm tôi tớ. Ba châu khác đều có kẻ sang người hèn, vì có vua tôi và thứ dân, chủ và tớ khác nhau.  Tổng quát về sang hèn, thì gồm có 6 hạng. Đó là lược phân chia như vậy, nếu phân biệt chi tiết thì không thể kể xiết.
    Luận theo bốn châu, thì Bắc Uất đan việt nhân dân đều rất giàu và đồng nhau, Hai châu Đông và Tây thì giàu trung bình, nhưng cũng có kẻ hơn người kém. Nam Diêm Phù đề thì cực nghèo. Như vậy bốn châu, giàu nghèo không giống nhau, như kinh đã nói, ở đây không thuật hết. Riêng cõi Diêm Phù đề thì có thể chia làm ba bực:
     Giàu bực thượng như Chuyển Luân Thánh vương, sự giàu ấy có thể cho là trùm cả bốn phương, gồm hết bốn biển, tất cả vật dụng không thiếu món nào.
    Giàu bực trung: như Túc Tán Vương.   Giàu bực hạ: như vua Thụ đề già.
     Thọ khổ:
    Loài người chỉ có khổ, không có vui, kẻ ngu cho là vui, người trí cho là khổ, chỉ vọng thấy là vui, thật xét thì là khổ. Kinh Phó Pháp Tạng ghi:  “Thế gian đều là khổ, không thể tìm vui, thân này không bền chắc, mong manh dễ hoại. Thân này như bọt nước, chớp mắt liền tan, dung nhan xinh đẹp  đáng ưa, khi già suy đến vẻ đẹp ấy còn đâu ? Thân này, bên ngoài được bọc bởi lớp da mỏng cho là tốt đẹp, bên trong chứa toàn máu mủ bất tịnh. Thân hữu vi vô thường mau chóng, trong chớp mắt 404 bịnh phát sinh, giống như trên hư không, bỗng nhiên nỗi sấm chớp, kéo mây đen, thổi gió lớn, rồi trong phút chốc lại tan. Năm dục không bền lâu cũng như vậy. Mọi người đang cùng nhau vui chơi, an ổn khoái lạc, bỗng chốc vô thường kéo đến thì còn ai ?  Thế gian quá nhiều đau khổ, chẳng thể ở lâu ?
    Cho nên biết, thân người vô thường, khổ, theo lẽ nên sinh tâm nhàm chán, mau chóng cầu giải thoát. Tất cả thân hữu lậu đều chứa nhóm các khổ, như ung nhọt, như nhà xí, như tim trúng tên độc, sinh già bệnh chết xoay chuyển không cùng tận, là pháp vô thường bại hoại, chóng mục nát. Thân như tù nhân sắp chết, mạng chẳng còn bao lâu, thân như tù nhân không có gì đáng ưa thích, như cây ăn quả trồng bên đường, mãi bị người ném đá, thân này đáng nhàm chán, cuối cùng trở về chỗ hoại diệt, bấy giờ mặc cho quạ, kên kên, lang sói tranh nhau đến cắn xé, mặc cho gió thổi nắng thiêu, trương sình hôi thúi, rồi tóc lông, răng  móng vung rải khắp nơi. Thân như vậy đó có gì đáng tiếc, nên siêng năng tu tập chóng cầu giải thoát. Dẫu cho giàu sang như các vị trời, cuối cùng rồi cũng sẽ bỏ thân. Nhìn bên ngoài tợ như vui sướng, nhưng trong lòng vạn mối lo toan. Cho nên Đại Trang Nghiêm luận có câu kệ: “Như người đeo khoá vàng, tuy có thể trói người, nhưng lòng luôn lo sợ, vương vị cũng như thế ”. Vì bảo vệ cũng khổ, khi mất lại càng ưu sầu. Cũng như nhờ áo quần ngăn nóng lạnh, thức ăn uống trừ đói khát mà cho là vui, là sung sướng. Đó là trong khổ đau mà khởi ý niệm sung sướng. A La Hán Tân Đầu Lô thuyết pháp cho vua Ưu Đà Diên lời kệ:
       Vương vị tuy tôn nghiêm
       Nhưng luôn đổi, chẳng bền
       Nhanh chóng như tia chớp
       Chớp mắt liền hoại diệt,
       Vương vị cực giàu sang
       Kẻ ngu lòng đắm trước
       Bổng đâu bị huỷ hoại
       Đau khổ hơn kẻ hèn
       Vua chúa ngự vị cao
       Danh tiếng vang khắp chốn
       Thân đoan chính đáng ưa
       Trang sức nhiều báu vật
       Cũng  như người sắp chết
       Đeo vòng hoa, chuỗi báu
       Mạng sống chẳng còn lâu
       Vương vị cũng như vậy
       Làm vua giống như chim
       Trong lòng luôn  sợ hãi
       Trong mọi lúc mọi nơi
       Đi, đứng và nằm ngồi
       Dù người thân kẻ sơ
       Lòng luôn luôn nghi sợ
       Quan, dân, hoàng hậu, phi     
       Ngựa xe và châu báu
       Đất nước và tất cả
       Đều là vật của vua,
       Một khi vua xả mạng
       Bỏ hết chẳng đem theo.
       Tôn giả lại nói:    
       Đại Vương ! Ngài nên quán sát thật kỹ, đâu có năm dục nào mà thường còn, đâu có vương vị nào mà bền lâu, đâu có cõi nước nào mà không biến diệt, đâu có báu vật nào không lưu tán, đâu có dục lạc nào mà thường còn không mất, đâu có cuộc hội họp nào mà không ly tán ! Thể tính của năm dục là khổ, đều từ vọng tưởng mà sinh vui, cho nên vương vị cũng khổ, không có gì an .  Như cảnh thấy trong mộng, thức dậy thấy không thật, vì thế người trí khởi tâm nhàm chán, liền biết được các pháp trong ngoài thay đổi, đều thuộc vô thường. Tuy thô tế khác nhau, nhưng đều không dừng trụ trong từng sát na, điều này thì không sai biệt cho nên kinh ghi: “Sắc khổ có 10 giai đoạn, từ khi hình thành bào thai cho đến già chết: mô, bào, pháo, hòn thịt, có chi thể, bé mới sinh, nhi đồng, thiếu niên, tráng niên, già suy ! Nếu không có các giai đoạn vô thường này, thì đâu có tiến trình từ bào thai đến già chết ? Do lửa mạnh ba độc liên tục đốt tâm cho nên mới có các khổ này.
       Kinh Niết bàn có bài kệ:
       Tất cả các thế gian
       Hể sanh thì phải chết
       Dù thọ mạng vô lượng
       Cũng có ngày chấm dứt
       Đã thạnh ắt có suy
       Hội họp rồi biệt ly
       Thời tráng niên ngắn ngủi
       Sức mạnh, bệnh làm suy
       Mạng bị chết ăn nuốt
       Không pháp nào mãi còn
       Đế vương được tự do
       Thế lực không ai bằng
       Rồi cũng sẽ biến diệt
       Thọ mạng cũng như thế
       Các khổ luôn lưu chuyển
       Mãi mãi không dừng nghỉ
       Ba cõi đều vô thường
       Các hữu có gì vui ?
       Tính tướng pháp hữu vi
       Tất cả đều rỗng không
       Pháp biến hoại lưu chuyển
       Thường có những nỗi lo
       Sợ hãi và tội lỗi,
       Già, bệnh, chết, sầu lo.
       Tất cả đều không cùng.
       Dễ hoại, oán thù xâm
       Phiền não luôn trói buộc
       Giống như tằm trong kén
       Tại sao người có trí
       Lại ưa thích chốn này
       Thân này khổ nhóm họp
       Tất cả đều bất tịnh
       Ung nhọt...những hiểm nguy
       Căn bản không lợi ích
       Dù là thân chư thiên
       Cũng đều giống như vậy
       Các dục đều vô thường
       Nên ta không đắm trước
       Lìa dục, tư duy sâu
       Mà chứng đạo chân thật ./.
& & &
       Cõi nhân gian khó làm thiện dễ làm ác. Làm thiện khó như leo núi, làm ác dễ như xe tụt dốc. Vì thế cung trời rộng lớn, mà hiếm người lên, địa ngục chật hẹp mà nhiều người tranh vào. Kẻ làm thiện thì ít, kẻ làm ác thì nhiều, cho nên cảm quả báo ác, mưa nắng, gió bão thất thường, dịch bệnh liên miên, chiến tranh loạn lạc, bạo động xuất hiện không nơi nào không có, khiến con người lo âu thấp thỏm, sống không yên chết không thoát.

---------—]–---------

CÕI NGƯỜI Rating: 4.5 Diposkan Oleh: CHÙA TAM BẢO TAM KỲ

0 nhận xét:

Đăng nhận xét