Thứ Hai, 14 tháng 11, 2016

TỔ CHỨC THỜI ĐẠI TẬP THỂ

TỔ CHỨC THỜI ĐẠI TẬP THỂ

Pháp và luật là tinh thần là nguyên tắc sinh hoạt của đoàn thể Phật giáo. Bản thân Phật giáo rất chú trọng đến vai trò tập thể, ở xã hội ngày nay cũng có khuynh hướng như vậy, không những chỉ giới hạng ở những tổ chức chính trị mà ngay cả các ban ngành trong xã hội cũng vậy, đều tổ chức thành tập thể, hổ trợ cho nhau, cùng nhau phát triển.
Phật giáo muốn phát triển cũng phải tuân thủ nguyên tắc này, do vậy Phật giáo nên tùy theo thời gian không gian và con người cụ thể, nhanh chóng thành lập đoàn thể, để thuận lợi cho việc hoằng dương Phật pháp, đưa Phật pháp vào cuộc sống của mọi người. Từ các thập kỷ trở lại đây, người xuất gia đã thành lập giáo hội, người tại gia đã hình thành các tổ chức... có thể nói đó là sự đòi hỏi của xã hội và tính thích nghi của Phật giáo. Ban đầu sự ra đời của những tổ chức giáo hội mang tính cách để đối ngoại, có nghĩa là nếu như Phật giáo bị tổ chức chính trị xã hội ngược đãi, làm tổn thương đến Phật pháp, thì Phật giáo lấy danh nghĩa đoàn thể của Phật giáo phản đối, biểu thị thái độ không đồng tình, yêu cầu tính bình đẳng và sự hợp pháp của luật pháp. Nhưng tổ chức Phật giáo không chỉ hạn cuộc vào vấn đề đối ngoại, mà chủ yếu là làm thế nào để từng thành viên trong tổ chức Phật giáo, được sống trong tinh thần hòa hợp và sự thăng tiến tâm linh, đó chính là ý nghĩa chân chính của tổ chức Phật giáo.
Mục đích của việc học phật là tự lợi và lợi tha. Căn cứ tinh thần giới luật đã được đức Phật chỉ dạy, mỗi người xuất gia cần phải sống trong đoàn thể tăng già, mới có thể thành đạt một cách trọn vẹn tinh thần tự lợi và lợi tha. Có gọi là tự lợi có nghĩa là đoạn trừ phiền não, giải thoát những ràng buộc khổ đau của hiện tượng sanh tử, nếu sống trong đoàn thể thì vấn đề tự lợi sẽ dễ dàng thành đạt hơn, bởi vì sống trong đoàn thể không thể tự tung tự tác, mà phải sống trong nguyên tắc của đoàn thể, tất cả các việc đi đứng nằm ngồi, nói năng hay làm bất cứ việc gì không thể vượt qua nguyên tắc chung của tập thể quy định, lý do vì tính chất sinh hoạt đoàn thể trong Phật giáo có ba đặc sắc:
Thứ nhất là cùng nhau trao đổi kiến thức, cùng nhau an ủi và cảnh tỉnh. Những người xuất gia sống chung với nhau có một sự lợi ích thứ nhất là trao đổi kiến thức cho nhau. Mỗi người lãnh hội Phật pháp khác nhau, cùng nhau trao đổi sự hiểu biết cho nhau, đồng thời những vị Thượng tọa tinh thông Phật pháp vì đại chúng giảng dạy, trao truyền kiến thức, nếu như có ý kiến bất đồng, hoặc nếu như có sự ngộ nhận trong Phật pháp, có thể thông qua kiến thức của đại chúng quyết định việc tranh cải, đúng sai, cải chính những điều ngộ nhận.
Thứ hai là cùng nhau an ủi. Đối với người mới phát tâm sống trong Phật pháp, thường khởi lên phiền não, đôi khi có thể thối thất đạo tâm. Trong trường hợp này, những người đồng phạm hạnh luôn luôn ở bên cạnh họ, lấy tâm từ bi và sự cảm thông vì họ phân tích vấn đề đúng sai, dùng lời lẽ dịu gọt an ủi vỗ về, giúp cho người ấy tăng thêm niêm tin, tinh tấn dũng mãnh đủ sức tiếp tục tu học Phật pháp.
    Thứ ba là sự cảnh tỉnh, nếu như người có tánh tình phóng dật, không chuyên tâm tu học Phật pháp, nếu là phạm giới thì người đó phải tự thân trước đại chúng và cầu xin sám hối. Ngược lại, đại chúng biết được ai phạm tội tất nhiên có lời nhắc nhở cảnh tỉnh người ấy, khuyên dạy họ phải y pháp mà sám hối.
Hình thức sinh hoạt tập thể này mang tính giáo dục cao. Do đó, khi Phật còn tại thế, tuy trong tăng chúng vẫn có người xuất gia với mục đích không trong sáng, nhưng trải qua một thời gian sống trong đại chúng, được đoàn thể huấn luyện tâm họ thay đổi, trở nên chân chính.
Tinh thần sinh hoạt tập thể, vào thời xa xưa nếp sống và tính cách giáo dục của thiền tông cũng giống như nhau. Như khi tu tập trong thiền thất, nếu thiền sinh sanh khởi phóng dật hay hôn trầm liền bị cảnh tỉnh bằng mấy thước bản hay quỳ mấy cây hương. Như không rõ về thiền cần nên thỉnh cầu thiền sư chỉ dạy. Bởi nhờ tinh thần cùng nhau trao đổi kiến thức, an ủi và cảnh tỉnh, cho nên Phật giáo thiền tông ở Trung Quốc đã có một thời gian hưng thịnh khá dài, hơn 1000 năm liên tục phát triển. Sinh hoạt tập thể của Phật giáo không mang ý nghĩa chỉ cùng nhau tụng kinh lạy Phật hay ăn quá đường, cũng không chỉ giới hạn ở việc trật tự mang tính hình thức, mà việc quan trọng là làm thế nào để tập thể đó sống có an lạc và thăng tiến trên cong đường tu học Phật pháp. Nếu như tập thể có sự sinh hoạt như thế, nó là sức mạnh để đưa Phật giáo phát triển.
  Tăng đoàn của phật giáo có thể nói là tinh thần tự giáo dục và mọi người giáo dục. Đặc tính giáo dục của tăng đoàn và trường học hai hình thức giáo dục khác nhau, phương pháp giáo dục của nhà trường là thầy truyền cho trò, nhưng đặc tinh giáo dục của tăng đoàn là cùng nhau truyền trao kiến thức, và chỉ điểm cho nhau những điều sai lầm. Phật dạy, các bậc thượng tọa mà không phát tâm giáo dục các bậc tân tỳ kheo, tức không có từ tâm, thiếu trách nhiệm, sự truyền trao kiến thức, an ủi và cảnh tỉnh là ý nghĩa chân chính của Phật giáo tăng đoàn. Sự hỗ tương giáo dục này, là điều kiện dẫn đến một tập thể có nếp sống lành mạnh. Tập thể lành mạnh có nghĩa là từng mỗi cá nhân có đời sống chân chính an lạc và tự do, sự an lạc và tự do chính là sự giải thoát trong Phật giáo.
     Trong Luật tạng có ghi rằng, cuộc sống trong Tăng đoàn là cuộc sống công khai, việc cá nhân cũng là việc tập thể, việc tập thể cũng là việc cá nhân, không có việc gì phải là việc riêng tư, đại chúng đều được biết cả. Nếu như cá nhân có vấp phải một việc gì đó sai lầm, đương nhiên được đại chúng nhắc bảo, sau khi được đại chúng chỉ dạy, vị ấy phải y như pháp mà sám hối. Một tập thể như vậy, là một tập thể hướng thượng, sống trong sự hòa vui, đầy đủ đạo hạnh, tạo thành tấm gương tốt cho đời. Sự tịnh hóa tự thân, kiện toàn Phật pháp, hoằng dương chánh pháp cũng đều tự nếp sống tập thể này mà thành tựu.
  Gần đây, tổ chức của Giáo hội Phật giáo, đối với vấn đề làm thế nào để giáo dục phẩm chất của Tăng già được tốt hơn, vẫn chưa làm được điều đó. Nếu như đó là điều cần thiết cho xã hội, nó cũng là sự sống còn của bản thân Phật giáo, thì công việc hình thành tổ chức Phật giáo mang ý nghĩa rất quan trọng, nó không chỉ làm cho đời sống phẩm chất của hàng tăng già tốt đẹp hơn, mà còn giúp cho Phật giáo càng ngày càng phát triển. Bởi sự hòa vui của đại chúng, phẩm chất thanh tịnh của đại chúng chỉ có trong tổ chức của đoàn thể, không thể vì một sự kiện mâu thuẫn xung đột nào đó của cá nhân làm rạn nứt, phá vỡ sức mạnh của Tăng già. Trong lúc chúng ta sống trong sự hài hòa tin tưởng và sự nhiệt lòng đối với chánh pháp càng tăng cao, mọi người nổ lực và hợp tác, tạo thành một sức mạnh vô biên. Trong quá khứ, vì đời sống ẩn cư và tư tưởng cá nhân quá đề cao, nên tinh thần đoàn thể của Phật giáo không phát huy được. Ở xã hội ngày nay, là một xã hội mang tính tổ chức, do vậy chúng ta cần nhanh chóng khôi phục và phát huy tinh thần đoàn thể vốn có từ thời đức Phật, có làm được như thế chúng ta mới làm sống dậy tinh thần Phật giáo ở trong lòng xã hội./.

                                   ---------]---------

TỔ CHỨC THỜI ĐẠI TẬP THỂ Rating: 4.5 Diposkan Oleh: CHÙA TAM BẢO TAM KỲ

0 nhận xét:

Đăng nhận xét