CON ĐƯỜNG THÀNH PHẬT CỦA CON NGƯỜI
Chúng ta học Phật là học cái gì? Và học như thế nào? Điểm
quan trọng nhất để chúng ta hiểu tầm quan trọng vị trí của con người và chỉ có
con người mới có khả năng thành phật.
Phật pháp có hai phương diện mà ta cần phải nắm rõ. Một là lý
tưởng cứu cánh, tức là cảnh giới của chư Phật, chính là mục đích tu tập của
chúng ta.
Thứ hai vì căn cơ và
trình độ chúng sanh không đồng nhau, nên Phật dùng vô lượng pháp môn vì họ mà
chỉ dạy, cho nên xuất hiện các pháp môn không giống nhau, nhưng tất cả đều cùng
một mục đích chung là hướng đến sự giác ngộ, giải thoát và thành Phật.
Học Phật là hướng về đức Phật mà học tập, tức là học tập Phật
pháp. Lấy đức Phật làm tiêu chuẩn cho việc học tập. Chúng ta học Phật lấy sự
thành phật làm mục đích, nếu chúng ta hiểu rõ rằng, bất cứ ai đều y cứ vào Phật
pháp hành trì, người ấy nhất định sẽ thành tựu Phật quả. Lẽ tất nhiên chúng ta
phải có lòng dũng cảm và lý tưởng siêu việt, và sự thật tế hành trì lời Phật
dạy, thì kết quả này không xa với người tu tập.
Tại sao không mong cầu sanh làm người hay sanh vào cõi trời ?
mà mong sanh làm Phật. Vì đó không phải là mục đích chính của việc học Phật. Vì
nó không phải là cứu cánh của giải thoát, vì ở nhân gian không biết bao nhiêu
người giàu có, quyền lực nhưng tất cả đều chịu luật vô thường, do vậy những gì
mà họ đang có đều không bền vững, không như ý muốn. Cho đến sanh vào cõi trời,
như cõi Đế thích, Phạm thiên cũng không được viên mãn, vẫn nằm trong luật biến
hóa và cũng phải sa lạc. Vì thế chúng ta không nên mong cầu sanh lại làm người
hay vào cõi thiên.
2- Không phải giải
thoát mà học Phật. Từ cõi nhân gian cho đến cõi trời, tất cả đều không phải là
mục đích cuối cùng của người tu học Phật pháp, do đó muốn được giải thoát sanh tử, cần phải vượt qua
cõi người và cõi trời. Nhưng quan điểm này chỉ có lợi ích của riêng mình mà học
Phật pháp, cách học này vẫn còn giới hạn. Mục đích học Phật là đạt đến sự giác
ngộ và giải thoát. Nhưng không phải chỉ hạn cuộc ở việc giải thoát mà còn trách
nhiệm vì sự lợi ích cho chúng sanh.
Học Phật vì mục đích
giải thoát sanh tử, ly khổ đắc lạc vì lợi ích cho chúng sanh, đó là cách học
Phật của người thực hành hạnh Đại thừa Bồ tát.
3- Vì đại Bồ đề mà tu học Phật pháp. Học Phật một cách chân
chính là phát tâm Bồ đề, đây mới là con đường chân chính. Nội dung của Bồ đề tâm là hoàn thành tín
nguyện, trí tuệ và từ bi.
Những người mới học Phật pháp thường có tâm niệm và ý muốn
không giống nhau, người chú trọng mặt này người thì chú trọng mặt kia không
đồng nhau.
Thứ nhất có người thiên về tu tập tín nguyện mà cầu Bồ đề.
Chúng sanh căn cơ không giống nhau, nên có sự sai khác không đồng. Nếu như
người mới học Phật chú trọng tu tập tín nguyện, có lòng tin đối với Phật, Ngài
là vị có đầy đủ công đức, vô lượng trí tuệ vô lượng từ bi, do vậy, người ấy có
lòng tin tuyệt đối với Phật, từ đó lập ước nguyện thành đạt đạo Bồ đề.
Thứ hai là hạng người thiên về trí tuệ, có người vì sự giác ngộ
viên mãn của chư Phật, tức lấy trí tuệ làm đối tượng tu học Phật pháp. Những
người này chuyên nghiên cứu tìm cầu chân lý. Như tìm hiểu bản thể vũ trụ là gì
? chân tướng của nhân sinh là gì ? cuối
cùng con người đi về đâu ? những vấn đề này, với sự hiểu biết của chúng ta thật
khó thấu triệt một cách trọn vẹn, chỉ có trí tuệ của Phật mới thấu rõ tường
tận, đây là những vấn đề thuộc về lãnh vực trí tuệ, không phải niềm tin.
Thứ ba là hạng người thiên
về lòng từ bi, thích làm những việc cứu giúp chúng sanh, đồng cảm và
tán dương lòng đại từ đại bi của đức Phật, rất đau lòng khi biết chúng sanh
chịu nhiều khổ đau, nhưng chưa có cách gì giúp họ. Đối với vấn đề cứu tế chúng
sanh, có một số người cho rằng, cần nâng cao văn hóa đạo đức, hay làm tăng đời
sống kinh tế để giúp họ. Thật ra phương pháp này không phải là phương pháp tốt
nhất, vì nổi khổ đau chính của con người không phải là thiếu thốn vật chất mà
chính là vô minh, chỉ có lòng từ bi và trí tuệ của Phật mới có thể giải quyết
được vấn đề căn bản này, do vậy việc tu học trong phật giáo chính là làm sống
dậy Bồ đề tâm (tâm giác ngộ ) và từ bi tâm.
Học Phật có nhiều
cách khác nhau. Ví như hằng ngày chúng ta niệm đức Phật A Di Đà, phương pháp
này chú trọng mặt “tín ” và “ nguyện
”; Vì mục đích muốn hiểu rõ được Phật pháp mà nghiên tầm kinh sử, nghiên
cứu đạo lý, phương pháp này chú trọng mặt trí tuệ.
Ngoài hai phương
pháp này, còn có một phương pháp thứ ba đặc biệt chú trọng và phát huy lòng từ
bi, cứu giúp chúng sanh. Người học Phật chân chính đối với ba phương diện này
cần phải tu học, không thể thiếu một, chúng ta cũng có thể từ phương diện nào
tiến tu đạo nghiệp cũng được. Chẳng qua người chân chính học phật nên lấy sự
giác ngộ làm mục tiêu.
---------—]–---------
0 nhận xét:
Đăng nhận xét