ĐẠO TỪ - GIỚI ĐÀN PHƯỚC HUỆ (ĐÀ NẴNG -1996)
HT. THIỆN SIÊU
…. Chúng ta học Phật để làm gì? Chính đức Phật dạy bao
nhiêu giáo lý cho chúng ta cốt để khai mở tâm trí vô minh đen tối của chúng ta,
để chúng ta mở rộng tầm mắt, giúp cho chúng ta nhìn thấy một sự chung cùng giữa
mọi vật, giữa con người một cách bình đẳng, không phân chia, không kỳ thị,
không khinh khi…mà tôn trọng hết tất cả mọi người. Đem một tinh thần từ bi đó
để tạo nên sự an lạc cho chính bản thân mình và đồng thời, tạo ra sự an lạc cho
nhiều người khác. Đó là hoài bảo cao cả nhất mà Đức Phật ra đời đã hy sinh xả
bỏ hạnh phúc vợ đẹp con ngoan, xã tắc địa vị vua quan để đi tu một mình, khổ
hạnh trên rừng sâu núi thẳm chướng khí ma thiêng, chịu bao nhiêu nổi khổ nhọc
nhằn đói rét không than, để mong đạt cho được giác ngộ, đem giáo pháp dạy lại
cho chúng ta. Nay chúng ta có duyên lành gặp được giáo lý của đức Phật, chúng
ta phải thấm nhuần những điều đó, cho nên học chừng nào chúng ta thực hiện
chừng đó, tự nhiên sự học của chúng ta sáng tỏ, sự học không bao giờ vô ích cả.
Học một câu chúng ta được an lạc một câu và đem lại sự an lạc cho mọi người một
câu. Chúng ta học hai câu ba câu nhiều câu sẽ đem lại an lạc cho chính mình và
mọi người bấy nhiêu câu. Cho nên đối với giáo lý của đức Phật, nếu chúng ta có
thành tâm thiện chí học và học mãi chúng ta sẽ được an lạc của giáo lý đó đem
lại cho chúng ta.
Đức Phật thấy
tất cả chúng sanh vì vô minh mà đau khổ, mà cái vô minh lớn nhất chính là cái
chấp TA. Một khi chấp TA mở rộng thì tất cả mọi cái gì đó đều muốn thuộc về TA,
Danh cũng muốn về TA, lợi cũng muốn về TA, cái gì cũng muốn về TA, còn cái gì
xấu xa ô trược thấp hèn thì muốn đẩy cho người khác. Khi một cái TA lớn lao như
thế, nó sẽ tạo ra bao nhiêu sự đau khổ cho chính người có cái TA đó, và rồi còn
đem bao nhiêu đau khổ cho người khác nữa. Nếu trong xã hội, tất cả mọi người
đều bành trướng cái TA riêng của mình thì sẽ đụng chạm nhau và gây thêm sự đau
khổ ở trần gian nầy, phần lớn chính là do cái TA đó mà ra. Từ cái Ta của của một bản ngã này với một bản ngã khác, của
xứ sở này với xứ sở khác, nó sẽ đụng chạm nhau gây ra đau khổ, nên đức Phật đã
nhận chân điều đó mà Ngài không làm vua, Ngài xuất gia để mở rộng tầm nhìn cho
mọi người, Ngài dạy chúng ta phải nhìn khắp tất cả nhân loại cùng chung là anh
em trong một nhà, chứ đừng nhìn riêng trong một xứ sở để mà hẹp hòi, để gây nên
sự đau khổ cho nhau. Học giáo lý của đức Phật và chúng ta thực hiện được những
lời dạy đó, tự nhiên tâm hồn chúng ta sẽ mở rộng, mà tâm hồn mở rộng mới có thể
đem lại niềm vui cho người khác. Chúng ta phải dũa bớt cái TA đi, dũa khá nhiều
cái ngã chấp, chúng ta sẽ hòa chan và cùng chung với tất cả mọi người để xây
dựng một cảnh giới an lành hạnh phúc.
Cho nên sự
học Phật này, đức Phật trong suốt 45 năm đi
truyền giáo, ngày đi đêm nghỉ, hết chỗ này đến chỗ khác, không bao giờ
dừng chân, không bao giờ than mệt, không bao giờ than khổ. Giáo lý của Ngài
được kết tập lại thành ba tạng kinh điển nhiều vô số kể, mà cho đến ngày nay,
trên 2500 năm giáo lý vẫn rạng ngời trước những con mắt kinh ngạc của các nhà
nghiên cứu khoa học. Khoa học càng phát minh bao nhiêu, thì giáo lý của Đức
Phật càng dễ rõ bấy nhiêu bởi cái đạo lý “Sắc tức thị Không, Không tức thị Sắc”
mà trước đây rất khó hiểu. Và chính đạo lý đó là phương châm để người ta sống ở
đời vốn lắm khi gay cấn, mọi khúc mắc, mọi sự hẹp hòi. Chúng ta có thể áp dụng
giáo lý đó trong cuộc sống để chúng ta giải tỏa niềm rối rắm đau khổ chính tự
bản thân ta. Cho nên càng học giáo lý của Phật
học mà hiểu sâu chừng nào, chúng ta cảm thấy sự an lạc đó sẽ đến với
chúng ta chừng đó, và khi chúng ta đã có an lạc rồi thì mới đem sự an lạc đó
giúp đỡ cho người khác. Còn nếu chúng ta đau khổ thì làm sao mà đem lại sự an lạc cho ai được. Vậy học phật để chúng ta
cố gắng tu tập theo phật, đem lại an lạc cho chính ta để mà mở rộng lòng thương, đem lại sự an lạc
cho tất cả mọi người.
Việc học phật
là việc vô cùng vô tận, chính ngài Huyền Trang, một vị cao tăng học hành thâm
thúy, Ngài vẫn thấy thiếu, Ngài cô thân độc mã chấp nhận sự gian khổ, nguy hiểm
trên cuộc hành trình để đến Ấn Độ thỉnh kinh cho bằng được. Đó chính là lòng
tin Phật và một chí nguyện cầu học, trải qua bao nhiêu gian nguy Ngài đã thành
tâm nguyện, sau này được chép lại và chuyển hóa thành tiểu thuyết Tây Du. Từ Tây Du chuyển thành bộ
phim Tây Du Ký hay Tam Tạng thỉnh kinh. Bộ phim có một mãnh lực lớn lao đối với
người xem. Bởi người ta thấy hình ảnh thầy trò Ngài Huyền Trang qua bao nhiêu
gian khổ nhưng vẫn chất chứa bao nhiêu ý nghĩa trong đó, xem nhiều lần vẫn
không thấy chán. Ta nhớ rằng, trong phim có đoạn thầy trò Tam Tạng đến một đoạn
đường qua gian nan và đầy nguy hiểm do ma quỷ lộng hành, đứng lại than:
Này Tôn Ngộ
Không ! ma quỷ nhiều quá, khổ cực quá làm sao mà đi đến được?
Tôn Ngộ Không
hỏi lại: Thầy đã thuộc Tâm kinh chưa mà
lại nói vậy?
Tam Tạng trả
lời: Ta thuộc lắm chứ. Ta đọc ngược còn
được huống gì.
Tôn Ngộ Không nói,
chưa biết chừng Thầy thuộc trên mặt chữ thôi.
Khi đó Trư Bát
Giới xen vào, Đại Sư huynh có thuộc không mà nói dốc thế? Tôn
Ngộ Không làm thinh không đáp. Tam Tạng hiểu ý bèn nói: Ngộ Không làm thinh là đã hiểu được.
Tôn Ngộ Không làm thinh, làm thinh và cứ thế mà đi, đi
mãi rồi cũng tới.
Ngày hôm nay đây, sự học đạo của chúng ta cũng phải
như thế, chúng ta học cái hạnh cầu kinh của Tam Tạng dầu gian nan cực khổ nguy
hiểm đến đâu, chúng ta cũng cố gắng, mà cố gắng làm thinh để mà học và bước tới,
chắc chắn rằng chúng ta sẽ đạt được mục đích mong mỏi là hiểu được Phật, hành
được đạo lý Phật, ngộ được giáo lý của Phật. Một cách học kinh có kinh nghiệm
mà Hòa Thượng Phúc Hậu ở chùa Báo Quốc Huế ngày xưa đã nói:
Kinh điển
lưu truyền tám vạn tư
Học hành không thiếu cũng không dư
Năm nay tính
lại chừng quên hết
Chỉ nhớ trên
đầu một chữ Như
Đó là phương
pháp học, kinh điển lưu truyền tám vạn tư, mà tám vạn tư là học hành. Học thì
không thiếu, không dư. Kinh điển lưu truyền chừng nào học chừng ấy. Học rồi
phải bước thêm một bước nữa, mà muốn học thêm cần phải nhớ, phải thấm cái học
đã qua, còn quên thì phải học lại. Thà rằng quên để mà học lại, học mãi thấm
sâu, chứ đừng “ Năm nay tính lại chừng quên hết ”. Học để mà quên, nếu không
thì học sẽ chết trong chữ nghĩa, bởi không thấm được trong trí não, cho nên học
được câu nào chúng ta cố gắng thấm nhuần, suy tư câu đó để nó trở thành câu
kinh của mình chứ không phải câu kinh của Phật, trở thành cái lý của mình chứ
không phải là cái lý của phật nữa. Đức Phật đã nói: Học làm sao cho đạt đến vô
sư tự ngộ thì bấy giờ mới đạt được thánh quả, giải thoát viên mãn./.
{—]–{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét