TRÁCH DIÊM VƯƠNG
Có một người
già chết, hồn xuống Âm ty. Minh Vương cử án định tội. Hồn tâu: phải chi sớm biết có địa ngục chắn chắn như
vầy, thời tôi đã tin Phật lo tu, khỏi nhọc công Minh Vương xử đoán. Phải chi
Minh vương mở rộng lòng quảng đại nhắn báo tin trước mà tôi không lo sớm, đến
nay hành tội mới ưng. Té ra không dạy mà giết, ức biết chừng nào, xin châm chế
sự lỗi lầm.
Minh Vương
phán: Trẫm đã thông tin nhiều lần. Lần
thứ nhất tóc ngươi trổ hoa râm, lần thứ hai răng ngươi lung lay, lần thứ ba sức
ngươi yếu, lần thứ tư mắt người mờ, lần thứ năm lỗ tai ngươi điếc, lần thứ 6
bịnh nhiều. Sao trách Trẫm không báo?
Lúc đó bên
cạnh có hồn đứa trai trẻ nghe vậy rồi
liền lạy khóc và tâu rằng: “ Ông già ấy đặng tin 6 lần mà không lo trước đã
ưng, còn tôi chưa đặng tin nào xin Đại vương xét tội? ”.
Minh Vương
phán rằng: “Trẫm cho ngươi hay tin, cũng
nhiều lần. Ngươi nhớ tên nọ một tuổi với ngươi, bị thời khí mà chết là một tin.
Tên trẻ kia một cỡ với ngươi, năm nọ bị xe đụng mà chết, là tin thứ hai. Tên
trẻ khác bị chết trôi, là tin thứ ba. Tên trẻ ở gần nhà ngươi bị rắn cắn mà
chết là 4. Bạn hữu người cùng học với ngươi bị chó cắn mà chết, ấy là 5 tin.
Thấy người cùng cở với mình chết yểu, đủ giựt mình lo tu, đều là hay tin trước.
Đợi Trẫm kêu tên mới nói ngươi sao? ” Dẫu người sức mạnh vỡ núi trùm trời, tài
cao nung trời vạch đất, cũng không khỏi ra mắt Trẫm lúc lâm chung tắt hơi thở,
trừ ra người tu Tịnh độ Phật rước về An dưỡng
mới khỏi quyền Trẫm xử./.
Vợ,
hầu, con, của, ruộng, nhà ơi !
Sáu
món lâm chung bỏ lại đời
Quỷ
dẫn vong hồn không để độ
Tu
cần Phật rước lúc còn hơi.
CỮU TƯỞNG- Chín
thứ quán tưởng thân người sau khi chết.
Thác lạnh như đồng, kế tái xanh
Ba tai sình
chướng, tư nước nhiễu
Năm thêm hôi
thúi, sáu giòi đoanh
Bảy tiêu hủ
nhục gân còn dính
Tám rũ liên
cân, cốt lại banh
Thứ chín múc
xương, bùn đất lộn
Dững dưng hết
đắm sắc khuynh thành.
{—]–{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét