BỐN LỖI KHÔNG THẤY ĐƯỢC TỰ TÁNH TÂM
1/ Sâu xa vắng lặng, khó nhận ra, như ta không thể
nhìn mặt của chính mình, tâm rất khó nhìn vào tự tính của chính nó.
2/ Sâu xa khó dò thấu, ta không biết sâu xa đến mức
nào.
3/ Nó quá dễ, ta không tin nỗi, điều duy nhất cần làm
an trú trong sự tỉnh giác sơ nguyên thuần túy của tâm hiện tiền luôn có mặt.
4/ Nó quá kỳ tuyệt, ta không dung chứa nổi, không
tưởng nỗi.
{—]–{
Ta nói ra là nghĩa ngữ mà chẳng phải văn, chúng sanh
nói ra là văn ngữ mà chẳng phải nghĩa, người được ý vượt ngoài lời, người ngộ
lý vượt ngoài văn tự, pháp vượt ngôn ngữ văn tự, đâu thể nhằm trên câu văn mà
cầu. Thế nên người phát Bồ đề thì được ý quên lời, ngộ lý mà lờ kinh, cũng như được cá quên mơm,
được thỏ quên bẫy.
{—]–{
Vô minh là noãn sanh ( sanh bằng trứng ) phiền não bao
bọc ở trong là thai sanh ( sanh bằng thai ). Nước ái đượm nhuần là thấp sanh
(sanh ở chỗ ẩm ướt ) Chợt khởi phiền não là hóa sanh ( sanh từ loài này hóa
sanh qua loài khác ). Ngộ liền là Phật, mê gọi là chúng sanh.
{—]–{
Xin
chớ so đo khổ với vui
Có
chi là khổ, có chi vui
Vui
trong tham dục vui rồi khổ
Khổ
để tu hành khổ hóa vui
Nếu
biết có vui là có khổ
Thà
rằng đừng khổ cũng đừng vui
Mong
sao giữ tánh không vui khổ
Mới thoát ra ngoài khổ với vui
Mới thoát ra ngoài khổ với vui
{—]–{
Cảnh
duyên không tốt xấu, tốt xấu ở nơi tâm, nếu tâm chẳng theo danh, thì vọng tình
từ đâu khởi. Vọng tình đã chẳng khởi, thì chân tâm mặc tình biết khắp. Tổ Đạo Tín
{—]–{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét