GIỚI
Giới như đèn
sáng lớn, soi sáng đêm tối tăm.Giới như gương báu sáng, chiếu rõ tất cả
pháp.Giới như Châu Mi Ni, rưới của giúp
kẻ nghèo, thoát khổ mau thành Phật. Chỉ giới này hơn cả. Vì thế nên Bồ tát phải
tinh tấn giữ gìn.
Già chết gần
kề, Phật pháp sắp diệt. Vì muốn đắc đạo nên nhứt tâm cần cầu tinh tấn. Chư Phật
do nhứt tâm cần cầu tinh tấn, nên đặng chứng quả Vô thượng Chánh giác, huống là
các pháp lành khác.
Nhân lúc còn
mạnh khỏe, các ngài phải gắng sức siêng tu pháp lành. Đâu nên chẳng gấp cầu đạo
lại chần chờ đợi già yếu, còn mong mỏi thú vui gì.
Ngày nay đã
qua- mạng sống giảm dần
Như cá cạn
nước – Nào có vui chi?
Ba La Đề Mộc Xoa chính là giới pháp này. Trì giới này
thời như đi đêm tối gặp đèn sáng, như người nghèo được của báu, như bịnh được
lành, như người tù được thả, như kẻ đi xa được về nhà. Nên biết rằng, giới pháp
này là đức Thầy sáng suốt của đại chúng không khác gì Phật còn ở đời.
Nếu không có
lòng sợ tội, thời tâm lành khó nẩy nở, cho nên trong kinh có lời dạy: “ Chớ xem
thường những lỗi nhỏ mà không cho là không hại, giọt nước dầu nhỏ mà lần đầy cả
chum lớn. Lúc tạo tội trong giây phút mà
mãi cả ngàn năm chịu khổ nơi địa ngục. Một phen bị đọa lạc mất thân người thời
khó gặp lại”.
Sắc trẻ không
dừng, dường như ngựa chạy. Mạng người vô thường mau hơn nước dốc. Ngày nay dầu
còn, khó bảo đảm được ngày mai. Đại chúng mỗi người nên nhứt tâm cần cầu tinh
tấn, chớ biếng nhác trễ lười, phóng túng ngủ nghỉ. Ban đêm phải nhiếp tâm niệm
Phật, tham thiền chớ để thời gian luống qua vô ích, mà sau này phải ăn năn.
Người trí
nhiều định huệ, thọ trì được pháp này. Lúc còn chưa thành Phật, được hưởng năm
điều lợi: Một là thập phương Phật thương
tưởng hộ trì luôn. Hai là lúc lâm chung chánh niệm lòng vui vẻ. Ba là sanh chỗ nào cùng Bồ tát làm bạn. Bốn là những công đức giới độ đều thành
tựu. Năm đời này đời sau đủ giới và
phước huệ. Đây là các Phật tử, người trí khéo nghĩ lường.
Phật dạy rằng:
Ba cõi không yên, như ở trong nhà lửa. Muốn xa lìa cõi khổ, thì phải nương về
ngôi Tam bảo. Người muốn thoát khỏi bến sanh tử luân hồi, không thể bỏ qua sự
thọ trì giới pháp mà được. Giới như chiếc bè báu, đưa người qua bể khổ. Giới
như đất bằng phẳng, muôn vật đều từ đấy phát sanh. Giới như ngọn đèn sáng,
chiếu phá các chỗ tối tăm, giới là con đường tắt đưa đến cõi nhân thiên, là cửa
ngỏ vào cảnh Niết bàn. Cho nên trong kinh nói rằng: Nếu có chúng sanh nào muốn
dứt trừ các khổ, hưởng sự vui vô thượng Niết bàn, thì phải thọ Tam quy, trì ngũ
giới. Nếu người nào giữ được thanh tịnh, cho đến trong giây phút quy y Tam bảo,
ở đời vị lai cũng được chứng quả Niết bàn.
Phật vì một
đại sự nhân duyên mà ra đời để mở mang chỉ dạy cho chúng sanh nhận hiểu “ Phật
tri kiến, tu chứng Phật tri kiến ” cho nên nói ra không lường pháp môn, 84.000
diệu nghĩa, nhưng nhóm lại không ngoài ba môn học là: Giới, Định, Tuệ. Song Huệ
do Định mà phát, Định nhờ Giới mà sanh, công năng sanh ra giới, do lòng chí
thành lãnh thọ, lãnh thọ không trái, giới thể vô tác từ đây mà lập. Cho nên
giới là đầu của ba môn học, là nền tảng của muôn pháp lành. Các bậc thánh nhờ
giữ giới mà chứng Bồ đề. Chư Phật cũng do nơi giới mà thành chánh giác. Sở dĩ
muốn được diệu đạo vô thượng cần phải hết lòng chí thành lãnh thọ giới.
Các
người đã phát tâm lãnh thọ giới pháp, từ đây về sau các vị phải tinh tấn siêng
năng tu tập, cầu thoát khỏi trần lao để đền trả bốn ân, nhờ công tu hành khắp
giúp ba cõi. Sỡ dĩ trôi lăn trong ba cõi là vì không bỏ ân ái được. Nay các vị
nguyện bỏ thế tục vào nhà đạo pháp, theo phép tu học (xuất gia) vượt khỏi thường
tình (là không lạy cha mẹ). Song các vị phải nhớ bốn ân đức lớn trong giờ phút
này phải chuyên tinh lễ tạ, về sau không còn lạy nữa.
Phật dạy,
người còn tại gia bị gia duyên bận buộc như gông cùm, tất cả phiền não do đó mà
sanh. Người xuất gia rộng rãi như hư không, tất cả pháp lành do đó mà tăng
trưởng, không bị ân ái ràng buộc, cho nên người muốn chứng quả Vô thượng Bồ đề,
đều phải xuất gia mới được thành tựu.
Trong kinh có nói rằng: Giả sử có người vì Phật, xây tháp bảy báu cao
đến 1000 thước, không bằng công đức người xuất gia trì giới. Cho nên quý vị
phải nhất tâm thọ trì giới pháp.
Các vị nhờ phước thiện đời trước có trồng nhân lành, cho nên ngày
nay sanh được làm người, được thọ trì giới pháp, ra khỏi trần lao, vượt hẳn
lưới ái, nương theo Phật mà ở, nghe giáo pháp tỏ lòng, đối với các luật nghi
không được trái phạm. Thường thường phải cúng dường Tam Bảo, siêng tu ba nghiệp, tọa thiền, tụng
kinh, siêng làm việc thiện, không được chống trái, gây sự với người đồng đạo,
phải kính trên nhường dưới. Thượng Trung Hạ tọa phải cung kính. Tinh tiến hành
đạo để đáp đền ơn cha nghĩa mẹ, truyền pháp lợi sanh để trả ơn thầy bạn. Oai
nghi đi đứng cần phải y theo luật nghi mà hành trì. Sắc đẹp không ngó, tiếng tà
không nghe, nói năng chậm rãi, nhỏ tiếng nhẹ lời, giữ mình trong sạch nghiêm
chánh, thường xét lỗi mình, đừng nói xấu lỗi người, ngăn ngừa vọng tâm, xa lìa
tội lỗi, thâu nhiếp sáu căn, không phải người hiền chớ làm bạn, không phải bực
thánh chớ tôn sùng. Tinh chuyên tu hành siêng nhớ nghĩa lý trong kinh, ôn cũ
biết mới, nghiên tầm kinh tạng, tùy thời lợi sanh, như thế thời ngăn ba đường
ác, mở cửa Niết bàn, Trí Bát Nhã thường sáng, tâm Bồ đề không lui sụt. Dụng tâm
như thế mới thật là chơn chánh Phật tử.
Các vị hãy lắng nghe, ba đời chư Phật đều do xuất gia
mà được thành đạo. Lịch đại Tổ sư truyền tâm ấn, đều là bậc Sa môn, do nghiêm
trì giới luật thanh tịnh mới có thể hoằng truyền chánh pháp, cho nên tham thiền
học đạo, giới luật làm đầu. Nếu không tránh lỗi ngừa quấy, thì làm sao mà thành
Phật tác Tổ được. Bởi thế người thọ trì giới, giữ đủ luật nghi của Phật, sẽ
được Phật thọ dụng. Nên trong kinh nói rằng: Muốn thấy được Phật tánh, chứng
đại Niết bàn, cần phải hết lòng giữ giới cho thanh tịnh. Tướng tốt của Như Lai
lấy giới làm nhân, năm phần pháp thân đều y nơi giới mà lập. Do đây chứng biết
rằng, đâu có ai không trọng kính giới mà lãnh thọ được ư?
Các vị lắng nghe, lục đạo chúng sanh phần nhiều bị
chướng giới, không thể thọ được, chỉ có loài người mới được thọ. Nhưng còn
chướng nạn chưa chắc được thọ hết, các vị không có chướng nạn chắc được thọ
giới, song cần phải phát tâm cao thượng rộng lớn. Nghĩa là phát khởi tâm cứu hộ tất cả chúng sanh, lấy pháp độ
người, khiến cho ra khỏi ba cõi, đồng chứng quả Bồ đề. Nay giới pháp này làm
gốc cho căn lành, có thể làm chánh nhân cho Tam thừa, lại có thể hộ trì chánh
pháp của Phật khiến được lâu dài.
Sở nhân giới
nầy là của quý báu trong Phật pháp, còn ngoài ra đạo khác thời không có, nên
phải sanh lòng tôn trọng, tưởng rằng khó
gặp được.
Người tu theo
Phật phải nhớ bốn pháp mà hành trì suốt đời.
Thế nào là bốn
pháp?:
- Bắt đầu từ khi phát tâm thọ giới tu học cho đến suốt
trọn đời, nếu có người mắng chửi, không mắng chửi lại.
- Bắt đầu từ ngày
nay cho đến suốt đời, nếu có người giận, không nên giận lại
- Bắt đầu từ ngày nay cho đến suốt trọn đời, nếu có
người đùa giễu, không nên đùa giễu lại
- Bắt đầu từ ngày nay cho đến suốt trọn đời, nếu có
người đánh, không nên đánh lại.
Khi có các việc như thế, phiền não rối khởi lên, các
vị nên nhiếp tâm không nên chống trả lại.
Sau khi lãnh
thọ giáo pháp của Phật, các vị khéo mà giữ gìn và cần phải khiến hóa người làm
việc phúc, xây tháp, cúng dường Tam Bảo, sư trưởng, không được trái nghịch.
Phải học hỏi tụng kinh, cần cầu phương tiện, có như thế chỗ sơ tâm của quý vị
công chẳng luống uổng. Phúc báu không mất, còn những chỗ chưa biết chưa hiểu
cần phải tham hỏi các bậc thiện tri
thức.
Giới như đất
bằng, muôn giống lành từ nơi đất mà sanh. Giới như vị lương y hay trị tam độc.
Giới như thuyền bè có thể độ người qua bể khổ. Giới như chuỗi Anh lạc, để trang
nghiêm pháp thân. Các thiện nam tín nữ giữ giới cho thanh tịnh, sẽ mau ra khỏi
vòng sanh tử, sớm lên bờ giác./.
{—]–{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét