SỰ LỢI ÍCH CỦA NHẪN NHỊN
Có hai vợ chồng
đều là giáo viên thời bao cấp (1980), có một đứa con trai duy nhất, tính khí
con trai độ 8,10 tuổi rất nghịch ngợm và
hiếu động. Một hôm nó thấy người ta cúng miếu nó rũ bạn bè cùng nhau đi chôm gà
cúng để ăn, mẹ nó nghe và biết được bèn can ngăn và hứa với nó để mẹ sẽ cho con
ăn một bửa thịt gà con đừng đi chôm trộm. Đứa con trai nghe lời mẹ bỏ ý định đi
ăn trộm gà cúng, đã hứa với con rồi nhưng tiền đâu mua gà về làm thịt cho con
ăn đây, bà bèn đêm đến rình bắt mấy con cóc
nhốt lại và làm thịt nấu cháo không cho chồng con biết. Sáng ra bà cho
đứa con trai hay là mẹ đã mua gà làm thịt nấu cháo cho con ăn đây. Thằng con
trai phấn khởi khi được mẹ cho ăn thịt gà, ăn xong hôm sau nó đi khoe với bạn
bè là mẹ tao đã làm thịt gà nấu cháo cho tao ăn đã đời, tụi bạn nó nghe khoe
cũng thèm, thế là tiếng cháo thịt gà được bà nhà bên cạnh nghe được, đúng lúc
nhà này bị mất con gà mái, thế là sự nghi ngờ mất con gà đều ám chỉ vào nhà hai
vợ chồng giáo viên này. Người đàn bà nhà bên cạnh sáng đến chửi một trận chiều
cũng đến cửa nhà chửi một trận: cái đồ quân ăn cướp ăn cắp, giáo viên giáo chức,
giáo dục gì vân vân đủ thứ tiếng tục lời to tiếng lớn không sót lời lẽ nào ban
tặng cho vợ chồng nhà giáo này. Hai vợ chồng giáo viên này im lặng không trả
lời có ăn trộm ăn cắp hay không, người chồng nghi bà vợ có thể có trong vụ việc
này, bèn hỏi vợ thế nào trong việc này em có không, người vợ cũng im lặng không
trả lời có hay không, người chồng cũng hơi nghi nghi. Thế rồi chửi miết cũng
thành quen hai vợ chồng im lặng không phản đối những lời lẽ người đàn bà bên
cạnh đối xử với gia đình mình. Một tháng sau con gà mái bỏ nhà đi đẻ và ấp
trứng nay nó trở về và dẫn cả đàn con nữa, người đàn bà bên cạnh cả tháng đã có
lời lẽ nặng nhẹ phải trái đối với hai vợ chồng bên cạnh, nay cảm thấy xấu hỗ và
hối hận bèn qua nhà xin lỗi. Hai vợ chồng cũng im lặng không nói chi, nhưng bà
vợ nói với người kia rằng cô muốn sám hối tội lỗi của mình thì nên đến chùa sám
hối với Phật Bồ tát thì tội mới được dứt trừ, thế là người đàn bà này nhờ cô
giáo dẫn lên chùa lạy Phật sám hối, và từ đó về sau người đàn bà này trở thành
một đạo hữu thuần thành siêng năng đi chùa tụng kinh học hỏi giáo lý.
Ở đây chúng
ta thấy sức nhẫn nhục khi người ta chửi mắng mình, mình không phân bua phải
trái hơn thua, việc gì đến sẽ đến mình không làm ác không làm việc sai trái là
đủ rồi khỏi phải phân bua biện bạch, thời gian nhân quả sẽ trả lời cho họ. Nhờ
sự nhẫn nhục mà khắc phục và dẫn dắt người kia biết sám hối ăn năn và phát tâm
tu tập. Giả sử nếu chửi lại hoặc dùng hành động trả thù cho sự oan ức của mình
thì dù mình không tội cũng thêm tội, không oán cũng thành oán, cuối cùng cũng
không đem niềm tin cho họ đến với Phật pháp, đúng như cổ nhân nói: Bách nhẫn
thành kim, người mà nhẫn được trăm lần việc nhẫn ấy trở thành vàng khối. Đúng là hơn vàng, nếu không nhẫn sẽ sanh ra
ẩu đả gây án mạng, khi án mạng đã xảy ra đem vàng đổi mạng người cũng không được
là vậy. Cho nên có câu: Nhẫn nhẫn nhẫn
oan gia tùng thử tận, nhịn nhịn nhịn
muôn tai ngàn họa thảy đều tiêu. Nhẫn và nhịn là : thân nhẫn, tâm nhẫn, miệng
nhẫn nhẫn đủ ba nghiệp thân khẩu ý thì
mới thật sự thành nhẫn, mới có hiệu quả thành công, chứ nhẫn thân, nhẫn miệng mà không nhẫn ý thì
thật là nguy hiểm, có ngày nào đó ý niệm không nhẫn nó sẽ trổ quả xấu. Cho nên
câu trên nêu lên ba lần nhẫn ba lần nhịn là thế, thì oan gia và tai họa mới
tiêu trừ.
{]{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét