TÁN THÁN
Tán là ca tụng
công, Thán là ngợi khen đức ấy gọi là TÁN THÁN – công của Tán thán lớn không
so bằng, Sao vậy? Như Phật xuất
hiện trên đời, người nếu chẳng tin, làm sao chịu cho Phật độ, vì thế cần phải
có người ca tụng công đức của Ngài khiến khiến cho người tin thì mới được độ.
Dù Phật đã khổ hạnh trải qua ba đại A tăng kỳ kiếp cho đến thành Phật, người
đời cũng chẳng biết Phật là ai, làm sự nghiệp gì, cho nên cần phải nhờ chư
thiên và loài người tán dương ca tụng, người đời mới biết tướng Phật tốt, tiếng
Phật hay, do đó tin phục, rồi sau khi Phật chuyển pháp luân, những người có
duyên với Phật mới được độ thoát.
Như hai người
đi ra ngoài hóa duyên, đến chỗ dân cư đông đúc, phải có một người khen đạo của
người này, đức của người này, sau đó mọi người mới quy y, kính tin, cúng dường
lễ bái. Lại như Tòng lâm hưng thịnh cũng phải nhờ người mà thành, ví như có
nhiều người khen lịch sử Tòng lâm rất tốt, trụ trì giỏi, dẫu cho người muốn
khuấy phá nhưng được nghe qua những điều hay đó, ắt sanh chút lòng tin, phải
ngưng ý xấu thì Tòng lâm ắt được bảo
toàn, đây đều do công tán thán.
Lại như chỗ dỡ
của người kia như thế nào không biết, mà có người khen rằng: “Người đó tốt như
thế này, tốt như thế nọ ”. Dù người ác nào nghe nói người kia chỉ một điều tốt,
thì việc ác của họ ắt bỏ, tâm ác ắt đổi. Dù nói vậy, nhưng hai chữ tán thán
không phải đụng ai cũng dùng, người có công thì tán thán, người có lỗi thì im
lặng, chẳng nêu đều tán thán. Như người muốn phá giới, làm ác, chẳng nên tán
thán, chỉ nên cản ngăn, chẳng nên chê bai, vì chê bai thì mình cũng có lỗi
vậy./
{—]–{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét