TRỪ PHỈ BÁNG
Phỉ báng là điều bất thiện
hơn hết. Đề Bà Đạt Đa phỉ báng Phật, chưa chết mà bị đọa địa ngục A Tỳ. Tỳ kheo Vô Văn phỉ báng pháp
đang sống mà bị đọa địa ngục, Vua Lưu Ly hại Tăng chưa chết mà bị đọa xuống hầm
lửa, Tỳ kheo Ny Bảo Liên Hương phỉ báng
giới, chưa chết mà bị đọa địa ngục A Tỳ.
Chưa chết mà bị đọa nghĩa là việc ác vừa làm xong, hoặc lời nói ác vừa nói xong
thì ngay chỗ đang đứng đất nứt ra, rơi xuống đáy sâu vô biên toàn thân xuống
thẳng địa ngục A tỳ như quả cân rơi xuống biển một mạch thẳng đến đáy.
Luận về mức nặng nhẹ của sự hủy báng như thấy
người thật có vi phạm cấm giới của Phật, hoặc làm việc trái nhân quả, thấy rồi
lại thấy, nghe rồi lại nghe, nhiều lần chỗ thấy nghe không chút lẫm lẫn, im
lặng chẳng nói thì không có lỗi. Nếu phỉ báng cũng chẳng phạm tội đọa, chỉ phạm
tội phá hòa hợp tăng, tội này nhẹ hơn tội đọa A Tỳ. Nếu người thật không vi
phạm mà phỉ báng họ thì người phỉ báng ấy nhất định bị đọa địa ngục.
Tóm lại, nói lỗi của người nhất định phải mắt
thấy tai nghe, mình mới chẳng bị lỗi. Nếu chỉ nghe qua việc thị phi của người,
liền nói càn lỗi của người, tức là phạm cái tội phỉ báng, tự mang tội về mình.
Đại khái chỉ khen một câu bất luận như thế nào cũng có công. Hễ phỉ báng người
thì rốt cuộc kẻ phỉ báng phải mang tội.
Phật pháp hiện thời mọi người đều tán thán,
còn có chỗ âm thầm lo lắng huống là phỉ báng mù quáng, khiến cho mình trong
tương lai không có đất an thân, xin người ưa phỉ báng hãy mau tỉnh ngộ./.
{—]–{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét