VẤN ĐÁP VỀ CHỮ HIẾU
Kính thưa Sư, xin Sư dùm giảng giải,
Tại vì sao Trong sách Thánh có câu:
“Trăm hạnh lành, hiếu thuận đứng làm đầu”
Và lại nói, câu: "Dưỡng nhi đãi lão”
Nếu nói thế - người tu vô hiếu thảo?
Vì không tròn câu đắp lạnh quạt nồng.
Vậy người tu có bất hiếu hay không?
Xin giải rõ đáp lòng tôi nghi vấn?
* * * * * *
Này đạo tâm lắng nghe cho tường tận,
Đây đáp lời đạo tâm hỏi như trên.
Chính người tu là mong để đáp đền,
Ơn muôn một, mới vẹn nền hiếu tử.
Kìa gương báu còn nêu cao sách sử,
Đức Thích Ca là thái tử Đông Cung.
Ngài đi tu tầm đạo tại sơn trung,
Bỏ vợ dại, con thơ cùng cha yếu.
Nếu Ngài đã vong ơn, bất hiếu,
Thì sao Ngài chứng được đạo Bồ Đề?
Thì sao Ngài đặng ngôi vị cao xa?
Là toàn giác, là cha lành muôn loại.
Trong kinh điển theo như lời Ngài dạy,
Là người tu mới báo hiếu vẹn toàn:
Trong sách Nho, cũng có dạy rõ ràng,
Muốn báo hiếu, phải lập thân hành đạo.
Còn nếu nói: "Dưỡng nhi đãi lão",
Kẻ thi ơn mà cầu báo hay sao?
Công mẹ cha dưỡng dục lắm khổ lao,
Nuôi với dưỡng thế nào mà gọi trả?
Còn người tu thì đến ngày đắc quả,
Thì ơn muôn, chỉ đền trả một lần.
Bát-nhã thuyền vượt ra giữa biển trần,
Với tất cả những người đang trầm luỵ
Lời Phật dạy, kể từ đời vô thỉ,
Đến ngày nay ta nhiều kiếp trải qua.
Có trăm nghìn muôn triệu mẹ cùng cha,
Vậy hiện tại chúng sanh là cha mẹ.
Trên pháp toạ những người tu cặn kẽ,
Giải chỉ rành những lý lẽ cao thâm,
Phá vô minh, san phẳng hố mê lầm.
Phương pháp ấy mới vẹn toàn chữ hiếu.
Người chẳng rõ mới khinh chê hàm tiếu,
Cho người tu là bất hiếu vô nghì.
Cho người tu là lỗi đạo thê nhi,
Hiếu chẳng vẹn tu làm chi khổ cực?
Này đạo tâm lắng nghe và nhận thức,
Kìa gương xưa, Đại Hiếu Mục Kiền Liên.
Phận làm con gặp phải mẹ không hiền,
Mà Ngài vẫn giữ vẹn niềm hiếu tử.
Bà Thanh Đề khi lỡ gây nghiệp dữ,
Nhờ Ngài tu mà cứu khỏi xiềng gông.
Đức Thích Ca hiếu nghĩa cũng tròn xong,
Tu chứng đắc, làm đẹp lòng Phụ Mẫu....
Kìa những kẻ hung hoang và hỗn ẩu,
Bỏ mẹ cha đi du hí điếm đàng,
Để tiếng nhơ cho cha mẹ vương mang,
Những kẻ ấy mới gọi là bất hiếu....
Cũng như kẻ bị người đời sĩ tiếu,
Tham công danh mà quên lãng đạo nhà.
Vì vợ con mà hất hủi mẹ cha,
Những kẻ ấy mới gọi là nghịch tử.
Còn người tu, tuy là xa cố xứ,
Không vẹn toàn câu "Đắp lạnh quạt nồng"
Nhưng ân thâm nguyện khăng khăng bên lòng,
Dầu biển cạn, núi mòn không phai lãng.
Cha cùng Mẹ Khi đến ngày quá vãng
Con biết tu chỉ chú nguyện tâm thành.
Thì Mẹ-Cha Cực Lạc được vãng sanh,
Và sẽ được thơm danh trong vạn thuở.
Làm Cha Mẹ, con tu đừng cản trở
Kìa trong kinh Đức Phật có dạy rằng:
"Con được thành thì Cha Mẹ được siêu thăng,
Một hoa trổ muôn hoa đều ảnh hưởng".
Hồi xét lại theo lòng tôi nghĩ tưởng:
Sống làm chi mà chìm đắm ải hà?
Rồi ngày kia Cha Mẹ chết còn gì?
Đường tiến hoá phải đành cam ngưng trệ.
Người tu sĩ hoà mình trong bốn bể
Sống chung cùng với vạn vật hàm linh.
Cả chúng sanh là Cha Mẹ của mình,
Nên tu sĩ tình thương bao quát.
Nói tóm lại những người tu giải thoát,
Mới hoàn toàn hiếu thảo với Mẹ Cha.
Mới hoàn toàn ngay thảo với ông Bà,
Đời hiện tại cũng như đời vô thỉ.
Này đạo tâm, nếu nhận là đúng lý,
Hãy mau mau cắt ái với ly gia.
Ráng tầm tu hầu đáp nghĩa Mẹ Cha,
Và góp sức lập đời Chân, Thiện, Mỹ...
Hãy nỗ lực đắp xây nền chân lý,
Hãy thề nguyện phụng sự chúng sanh chung.
Hãy hi sinh cho đến phút cuối cùng,
Hãy mạnh tiến trên con đường tu sĩ.
Đó mới gọi là tang bồng hồ thỉ,
Mới gọi là chí khí của trượng phu.
Mới gọi là thoát khỏi thế gian tù,
Và mới gọi là: Đền ân Phụ Mẫu...
Điều thắc mắc, đạo tâm đà rõ thấu
Hiểu hay không, đạo tâm đã am tường.
Kể từ nay đã thấy rõ con đường,
Mau giải thoát làm Du Tăng khất Sĩ.
(12/11/1961)
HT Giác Nhiên
{—]–{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét