Có
một anh chàng thanh niên, văn hay chữ tốt, có vợ hai con. Sống vùng quê nghèo
thiếu, quanh năm muốn vươn lên cũng không nổi nghèo thiếu vẫn nghèo thiếu.
Thương vợ thương con cũng đành chịu. Một hôm anh trốn vợ trốn con đi vong biền
biệt, không nói trước một lời một chữ với ai. Khiến người vợ đảo điên khi không
thấy chồng đi đâu, cho người kiếm sông kiếm suối, hỏi làng trân xóm dưới, nhắn
xa hỏi gần cũng không hơi không tăm. Bà con cùng nhau chia nhau đi tìm chẳng
thấy đâu.Tìm mãi chẳng thấy, mấy người cùng người vợ lục xem đồ vật trong nhà
thì thấy chỉ mất đi vài bộ đồ và cuốn truyện kiều, đó là “tài sản ” của anh ta đem
đi.
Mười
lăm năm sau bất ngờ một ngày gần tết, có một người từ Sài Gòn về trao cho người
vợ anh ta một bức thư và số tiền để tiêu tết và trả nợ. Bức thư gởi vợ như sau:
Tạm bút tả đôi hàng quốc ngữ
Gởi về thăm thê tử chốn quê nhà
Kể từ ngày dời gót bước chân ra
Tìm đặng việc mưu sinh nơi đất khách
Thiên lý lộ bao sông ngăn núi cách
Nhớ con thơ vợ khổ lệ tuôn hàng
Đêm khuya nằm nghe tiếng vạc bay ngang
Vạc có bạn còn “ qua ” thì lẽ bạn !
Thương nhà mình chỉ vài sào ruộng cạn
Mưa được nhờ, nắng hạn chịu tai ương
Hai ấu nhi dẫu đói cũng tới trường,
Nhờ từ mẫu thay phụ thân dưỡng dục,
Sông còn có hồi trong hồi đục
Còn nhà ta chịu riết cảnh long đong !
Thương hiền thê cơ khổ lụy chung vòng
Phận nam tử “qua ” đành lòng răng được
?
Trai Trung Phước mà chưa thấy “ phước
”
Gái Đông Yên vẫn chẳng được “ yên ”
Ráng chờ “qua ” cho trọn đạo vợ hiền
“ Qua ” cũng giữ chữ tào khang chung
thủy
Giấy ngắn tình dài, chứa chan giọt lụy
Chúc hiền thê mãi mãi được an khương .
. .
( Trích VHPG
1-4-2011- số 126) Tường Linh
0 nhận xét:
Đăng nhận xét