Trước
hết người tại gia phải hiểu từ ngữ của mình và từ ngữ này nói lên lý tưởng và
cuộc sống của đời mình.
Tại
gia tức không tách rời gia đình, không ngoài hình thức sinh hoạt của thế gian
mà thực hiện phật pháp cơ bản ngay trong cuộc sống này. Nói như vậy chưa phải
đã gói trọn điều phải biết và phải làm của người tại gia. Nhưng cũng có thể cho
ta thấy được sự quan trọng của nó.
Chính
hình thức sinh hoạt của người thế gian mới là vấn đề đức Phật chú ý, mà căn bản
là con người. Sự sinh hoạt này đối với đức Phật chối bỏ hay ưa thích không
thành vấn đề. Điểm chính là sự sinh hoạt có thể hoá cải được, mà người tại gia
trực tiếp hoá cải nó.
Hình
thức sinh hoạt của con người theo phật giáo có hai chiều:
1)
Xuôi chiều theo dục vọng và bản năng, không có tí gì lương tâm và lương tri,
chính nó là nguyên nhân phá hoại sự sinh tồn của con người.
2)
Sống có ý thức, biết nghĩ hạnh phúc mình và nghĩ đến hạnh phúc chung của người
khác. Đó chính là sự sinh hoạt đúng với nguyên lý của nó.
Sống
theo chiều hướng thứ nhất, dầu có mang tên phật tử vào mình cũng vẫn là “người
thế gian”.
Sống
theo chiều hướng thứ hai, tức đem chánh pháp Phật áp dụng trong sự sinh hoạt
đời người, sống như vậy là “ người tại gia”.
Khi chấp nhận làm người tại gia trong hàng phật tử là đã làm một cuộc
tái sinh cho đời mình, tức là bỏ sống theo dục vọng và bản năng, mà sống đời
sống có lý tưởng chân thật và hữu ích.
Trong
phật pháp, người tại gia không kể tuổi tác giai cấp hay nam nữ đều phải hiểu rõ
đời mình, hiểu được lý tưởng nào mình phải có và nhất là quyết chí sống theo lý
tưởng đó, được như vậy là người tại gia. Bởi vậy trong tổ chức người tại gia
đức Phật không hạn chế tuổi tác, nam nữ, giai cấp hay chủng tộc mà chỉ quy định
có hai phần: đàn ông gọi là Ưu Bà Tắc, đàn bà gọi là Ưu Bà Di.
d
Y
c
NHỮNG ĐIỀU
TIẾN BỘ ĐẠO
ĐỨC
Đây
là 10 điều tăng thêm, phát triển đức nghiệp cho người phật tử tại gia. Người
tại gia phải chí tâm thọ trì:
1.
Quy y Tăng rồi, thì Tăng vui mình vui, Tăng khổ mình khổ.
2.
Thân và khẩu thanh tịnh.
3.
Lấy đạo làm gốc, nghĩa là mỗi khi làm việc gì phải noi theo đạo lý làm
điều tối trọng hơn hết, không bao giờ
quên.
4.
Ưa thích bố thí, tuỳ sức mình, nghĩa là có ít cho ít, có nhiều cho nhiều, không
để lòng bỏn xẻn làm chủ.
5.
Siêng năng trong việc học hỏi thấu rõ lý đạo của phật đã truyền dạy.
6.
Có chánh kiến, nghĩa là có trí tuệ thấy biết điều phải lẽ thật.
7.
Tránh xa những người không có ý quyết định, không tin kẻ tà thuật, cho mình hoạ
phước, chỉ tin lý nhơn quả, làm lành được vui làm ác phải khổ.
8.
Không quên Tam Bảo, dầu gặp nạn đến nơi hại mình cũng chẳng hề xu hướng theo kẻ
khác mà kính họ làm thầy, bảo họ hơn Tam Bảo.
9.Mến
sự đồng ý cùng nhau.
10.
Tu hành chính chắn theo phật pháp.
Những người phật tử
tại gia hết lòng sống theo 10 điều ấy, thì mình mau có kết quả trong việc tu
học, cũng là hạt giống lành gieo ở Niết Bàn.
d
Y
c
0 nhận xét:
Đăng nhận xét