Nếu không có cuộc sống
đau thương thì đã không có đạo Phật. Phật giáo xuất hiện vì thế gian và tồn tại
cũng vì thế gian. Sứ mệnh của Phật giáo là làm nhẹ bớt những nỗi đau thương của
mọi loài, và hơn thế nữa là hướng dẫn con người trong việc kiến tạo một đời
sống an lạc căn cứ trên nền tảng Trí Tuệ và Từ Bi.
Những cảnh sanh, lão,
bệnh , tử mà Thái Tử Tất Đạt Đa đã gặp ở bốn cửa thành Ca Tỳ La Vệ là những
cảnh có thể tiêu biểu cuộc đời khổ đau ở muôn thời, muôn xứ. Những cảnh khổ ấy
là động lực thúc đẩy vị hoàng tử con vua Tịnh Phạn muốn tìm chân lý cứu
khổ. Ngày nay khổ đau của nhân loại đã
tràn ngập, to rộng gấp mấy mươi lần khổ đau ngày xưa, ác nghiệp của chúng sanh
đã cọng đồng kiến tạo nên ác quả, và trong thế giới hắc ám vì vô minh và dục
vọng, đạo Phật càng phải nhận thức sứ mệnh quan trọng của mình.
Con người khi sinh ra, đã
mang theo những bất mãn và thắc mắc. Những bất mãn và thắc mắc ấy, một khi chưa
được thanh toán, vẫn là nguyên do của muôn ngàn đau khổ.
Đau khổ về thể chất : Với một xác
thân, con người luôn luôn phải đòi hỏi nhu cầu. Hầu hết nhân loại đã bất mãn
hoàn cảnh của mình ít ai bằng lòng trong những điều kiện hiện tại, ước muốn của
con người đã là vô cùng thì sự khao khác thoả mãn cũng là vô tận.
Vấn đề cơm áo tưởng như
có thể là vấn đề quan trọng nhất. No và
ấm được người ta xem như là điều kiện căn bản của hạnh phúc. Nhưng không ngờ
lịch sử của nhân loại, con người đã không bao giờ chịu bèn lòng với điều kiện
cơm áo, ước muốn thì phải được thoả mãn trong giây phút rồi tan biến. Nhường
chổ cho một ước muốn khác mới, vì thế suốt đời con người cứ mãi lận đận gian
nan.
Trong khi chạy theo các
ước muốn, con người có thể phạm vào các tội lỗi. Để thoả mãn tư dục, con người
trở nên gian xảo, dối trá, can tâm cắt đứt tình nhân loại, tình huynh đệ, tình
thân thuộc và đành lòng dẫm lên trên xương máu của đồng bào.
Nhân xấu gây thành quả
xấu, vì thế ngọn lửa dục vọng vị kỷ từ con người phát sinh, nay trở lại thiêu
đốt con người làm cháy bùng cả tam giới nhiểm ô. Đau khổ càng tăng cùng sự bất
mãn của con người. Về phương diện sinh hoạt vật chất con người không tìm ra
được hạnh phúc.
Đau khổ về tinh thần : Về phương diện sinh hoạt, những thắc mắc sâu xa trí
óc càng làm cho con người càng đau khổ hơn nữa. Với một khối óc và một trái tim,
con người sinh hoạt khác hẳn loài vô tình. Bao nhiêu lo âu giận ghét, bao nhiêu
thương yêu, say đắm đã gây cho con người những cuộc khủng hoảng liên miên về
đời sống tình cảm, thêm vào đó những câu hỏi về giá trị cuộc sống được đặc ra
cấp bách và kiến thiết không khác gì vấn đề cơm áo. Nhìn những cảnh tượng
thương đau, nhìn những cuộc bể dâu thay đổi của kiếp sống, con người bàng hoàng
tự hỏi xem mình là ai, đâu là nguồn gốc tất cả các hiện tượng trước mình là
những ai và sau mình sẽ có những gì ? Vì sao muôn loài tồn tại, tồn tại với
tương tàn tương sát, tồn tại với chứng kiến bao nhiêu nỗi thảm sầu ? Tất cả
những câu hỏi đó đến trong trí óc chúng ta như những ngọn gió lốc. Con người
làm sao có được hạnh phúc trong trạng thái thắc mắc nghi ngờ do tâm tưởng ?
Bao nhiêu bất mãn thắc
mắc thì có bấy nhiêu đau khổ, người ta cho rằng có thể hạnh phúc khi đã làm
thoả mãn được những bất mãn và thắc mắc lớn lao kia, thế mà con người đã quan
niệm hạnh phúc là kết quả của sự thoả mãn.
Một ít dục vọng : danh lợi , tiền tài, sắc đẹp địa vị v.v..
Ước vọng đã vô cùng thì
sự “ thoả mãn hoàn toàn ” không bao giờ có thể thực hiện được, tự giam mình
trong vô minh đen tối, trí thức con người không bao giờ giải quyết nổi những thắc mắc lớn lao về cuộc đời, thế
là nhân loại quay cuồng trong mộng tưởng lầm lạc đau khổ không tìm được lối
thoát.
Nhận thức được tình trạng
đó, đạo Phật lạc quan và cương quyết chủ trương diệt khổ, đồng thời xây dựng
hạnh phúc mọi loài.
Đạo Phật với sự khổ
đau vật chất
: Ngày xưa Thái Tử Tất Đạt Đa cũng vì những thắc mắc về cuộc đời và sự đau khổ
ê chề của nhân loại mà đi xuất gia tìm đạo. Đạo lý của Ngài hẳn nhiên phải là
những phương pháp thiết thực và hợp lý để diệt khổ và để giác ngộ.
Trước tiên giáo lý đạo
Phật cho chúng ta thấy rằng dục lạc không phải là hạnh phúc. Dục lạc là nguồn
gốc của đau khổ và chính bản thân của dục lạc cũng là đau khổ, muốn được hạnh
phúc chân chính không những con người không chạy theo dục lạc mà còn phải diệt
trừ tận gốc những ham muốn trong tâm mình.
Dục vọng bớt xuống hạnh
phúc tăng lên. Muốn diệt trừ dục vọng trước tiên con người phải thực hiện pháp
tri túc của đạo Phật. Tri túc là nhận những điều kiện vật chất mà mình sẳn có
vốn là đủ cho mình rồi. Cuộc chạy đua theo dục vọng của mọi người chỉ là gây
nên đau khổ, trầy chân, phồng tráng đứt hơi. Tri túc là tự bảo mình dừng đứng
lại, đừng nối tiếp cuộc chạy đua điên rồ kia nửa. Nhiều kẻ sẽ bảo rằng pháp tri
túc sẽ chận đứng mọi kỷ thuật tiến bộ và sản xuất mọi hoạt động của xã hội.
Nhưng tri túc của đạo Phật không cản trở bước tiến của xã hội vẫn được tiếp tục
chạy đều để phụng sự cho xã hội loài người. Tri túc chỉ có nghĩa là dừng hướng
một hoạt động ấy về với mục đích. Phụng sự dục vọng, chìu theo dục vọng cá nhân
như trong kinh Di giáo Phật đã nói: “ Người biết tri túc thì dù có nằm trên đất
cũng thấy an lòng sung sướng. Người không biết tri túc tuy dù có nằm trên
(thiên đường) ngọc ngà châu báu cũng cảm thấy không vừa lòng xứng ý (khổ sở). ”
Vậy tri túc là ngăn cảng
không cho con người rơi xuống hố sâu diệt vong. Tuy chỉ là một thứ hạnh phúc
tiêu cực, những thứ an ổn do tri túc đem lại sẽ là nền tảng cho hạnh phúc chân
thật, tuyệt đối.
Đức Đạo sư dạy : Đời là
đau khổ, chỉ cho ta thấy rằng không thể tìm hạnh phúc ở ảo giác. Con người chỉ
có thể tìm hạnh phúc được trong sự tiến hoá, cất mình lên cao để một ngày kia
thể nhập với chân lý muôn đời. Trên nền tảng tri túc con người sẽ thương yêu
nhau. Xát cánh với nhau trên một hướng đường duy nhất: Đó là hướng giải thoát
hoàn toàn.
Cuộc sống xát cánh để
tiến bộ hay tương đối là một cuộc sống hạnh phúc.
Đạo Phật với sự đối trị đau khổ về tinh thần : Về phương diện tri thức, Phật giáo
chủ trương trí óc con người vì vô minh và dục vọng che lấp, đã không thấy được
ánh sáng của chân lý bất diệt, khả năng tri thức con người quá kém cỏi, nhưng
suy luận trí thức của con người chỉ có thể đưa đến những biên giới siêu hình hư
vọng. Con người phải căn cứ vào lời dạy của các bậc giác ngộ, để học tập và
thật hành, trừ diệt tất cả những vô minh đen tối che lấp tâm trí. Một khi vô
minh bị trừ diệt , trí tuệ Bát nhã sẽ hiện rõ, với khí cụ tri túc sáng tỏ vô
song nầy, con người có thể trực nhận được chân lý phá tan được tất cả những
nghi ngờ vi tế nhất mà trí phàm phu không thể có được. Lúc ấy bao nhiêu câu
hỏi, bao nhiêu thắc mắc sâu xa của chúng ta về cuộc đời về bản ngã đều được
giải đáp, và chỉ trong sự giác ngộ nầy, chúng ta mới tìm được hạnh phúc.
Vậy con đường hạnh phúc
phải có con đường hướng thượng, con đường giải thoát giác ngộ mà phương tiện
cần thiết để nhân loại có thể thương yêu nhau xát cánh nhau mà tiến trên con
đường ấy là phương pháp tri túc là diệt dục như Phật dạy .
Tính cách cần thiết của công việc hoằng pháp trong giai đoạn
hiện tại:
Thế giới ngày nay đang
lâm vào một tình trạng bạo động quyền lợi giữa người và người, giữa giai cấp và
giai cấp, giữa xã hội và xã hội, đó là nguyên do của tất cả những khủng hoảng,
kinh hoàng tràng lang khắp cả địa phương từ Đông sang Tây.( người ta rùng mình
khi nghĩ đến số diệt vong đang đón chờ nhân loại tiếng gọi thất thanh nhưng rồi
rời rợt của một vài tâm hồn nhân loại đang vang lên đây đó không đủ để ngăn
cảng sức lôi cuống của dòng quyền lợi).
Bản thân mình, giai cấp mình, quốc gia mình, chủ nghĩa mình, quyền lợi mình “
xui dục con người xúi đến chổ rập rình nhau, thù nghịch nhau xem như là thù
nghịch muôn đời ”. Hơn bao giờ hết, Phật tử toàn thế giới cần có ý nguyện thiết
tha hoà bình bèn cách thực hiện sự đoàn kết rộng lớn, lấy sự sống làm căn bản,
lấy tri túc làm phương châm và lấy giác ngộ làm cứu cánh. Cùng với tâm hồn nhân
loại khác, chúng ta cố tâm xây dựng, không những cường quốc mạnh về binh bị, mà
lại những quốc gia ham chuộng hoà bình, biết sống trong tinh thần tri túc và
thương yêu, biết sống đời hướng thượng. Chúng ta tin tưởng rằng từ bi phải
thắng cường bạo, hoà bình sẽ ở lại với loài ngưòi, nếu chúng ta thật tình mong
muốn. Sự truyền bá tư tưởng Phật giáo trên thế giới, vì vậy trở thành vấn đề
cấp tốc một phần nhân loại hầu như đã hết tin tưởng. Chúng ta phải nổ lực đem
ánh sáng Phật đà đến để gây nên tin tưởng cho họ. Tổ chức Phật giáo thế giới
phải hoạt động mạnh hơn về phương diện hoằng pháp. Sự liên lạc hoằng pháp giữa
các quốc gia đã được kiến lập và thực hiện kế hoạch tương tế tương trợ, giúp đỡ
các nước Phật giáo tiến nhanh trên các kế hoạch giáo hội nhất là về giáo dục và
từ thiện phải chú trọng đến sự tác thành những nền Phật giáo quốc gia hiện giờ
đang thiếu điều kiện kinh tế để trưởng thành.
Chúng ta nguyện cầu
công cuộc hoằng pháp của Phật giáo chóng
được thành tựu để đưa muôn loài về với ánh sáng chân lý Phật đà ./.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét