Câu
chuyện kể rằng: có một anh chàng nọ,
trong bửa tiệc tình cờ gặp một người đẹp. Vì cô ta quá đẹp nên anh ta ngại
ngùng không dám làm quen. Tuy nhiên gần cuối buổi tiệc, không nhịn được, anh
lấy hết can đảm mời cô ta đi uống cà phê. Người đẹp ngạc nhiên, nhưng cũng nhận
lời anh. Đến quán cà phê, ngồi rất lâu chẳng biết chuyện gì để nói, vì anh quá
bối rối nên cô gái cũng chán nản, định đứng dậy ra về. Bất ngờ anh gọi bồi bàn
và nói khá lớn: Em cho tôi một ly ca phê và cho ít muối. Mọi người ngồi gần bàn
anh ngạc nhiên, và nhất là cô gái. Cô hỏi anh : Anh thường uống cà phê với muối ? Anh đáp: “
Vâng . Nhà tôi ở gần vùng biển, nên tôi rất quen thuộc với cái vị mặn mặn của
nước biển. Hôm nay ngồi đây với cô, bổng nhiên tôi nhớ đến mẹ. Mỗi lần như thế,
tôi đều uống cà phê với muối, và tôi rất thương nhớ mẹ nên tôi uống cà phê với
muối riết đâm ra ghiền. Tôi xin lỗi nếu làm cô phiền lòng ”. Cô gái đáp không
sao, và không những như thế, cô lại cảm động: Nghỉ rằng anh ta là một người con
có hiếu, có nghĩa, có tình với những nơi chôn nhau cắt rốn. Và cô có cảm tình
với anh. Sau nhiều lần hẹn hò gặp nhau, hai người yêu nhau, lấy nhau thành vợ
chồng và ăn ở với nhau rất hạnh phúc. Mấy chục năm sau thì anh qua đời. Cô gái
bây giờ là một bà già, vô cùng thương tiếc chồng. Sau khi đám tang xong, cô ta
ngồi sắp lại những kỷ vật của vợ chồng, cô tìm thấy một bức thư. Viết rằng: “
Trong suốt cả cuộc đời yêu em, anh có một lỗi rất lớn là đã một lần nói dối em,
và không bao giờ dám thổ lộ với em. Đó là lần đầu tiên ngồi với em trong quán
cà phê, lúc thấy em sắp sửa đứng dậy ra về, anh bối rối và gọi bồi bàn chỉ để
trấn an, nhưng vì quá bối rối, anh đã xin muối vào cà phê thay vì đường. Lúc em
hỏi, anh đành phải bịa ra câu chuyện để trả lời em. Sau đó, lúc nào đi với em,
anh cũng đều phải uống cà phê với muối, và suốt mấy chục năm chung sống với em,
ngày nào cũng được em pha cà phê muối cho anh, anh quen dần với cái hương vị
đậm đà đó cho đến lúc phải từ giả em vĩnh viễn...”.
Câu chuyện thật cảm động và dễ thương,
khiến ta phải suy nghỉ hai chữ chân và
giả. Ở đời chân và giả khó phân biệt. Hàng giả hàng thật khó mà phân biệt. Tuy nhiên một món hàng giả nếu dùng mà không
có hại, suốt đời không có ai phát giác thì nó có thể tương đương với món hàng
thật. Câu chuyện cà phê muối trên của anh chàng nọ, giữ một lời nói dối suốt cả
cuộc đời, và không bao giờ có biểu hiện nào đi ngược lại lời nói dối đó, thì
lời nói dối đó thật hay dối. Trong câu chuyện cà phê muối, nếu anh chàng kia
không để lại bức thư cho vợ, thì câu chuyện cà phê muối của anh thật hay giả ?
Ở
đời thật giả khó phân. Có những lời nói dối cho qua chuyện, không đem hậu quả
xấu tai hại cho ai, thì lời nói dối đó cũng là lời nói dối tốt. Trong cuộc đời
này chắc chắn ai cũng đã từng nói dối, nhưng nói dối không làm hại ai mà còn
đem lại an tâm vui lòng cho kẻ khác thì cũng nên.
Một
lời khen, một nụ cười, một câu cảm ơn không mất tiền mua. Dù không thật lòng
thì những điều đó chắc chắn là có lợi chứ không có hại, vì làm cho người khác
vui lòng vậy.
( Trích VHPG
- 1-4-2011 số : 126) Hoàng Tá Thích
0 nhận xét:
Đăng nhận xét