XUẤT GIA TRONG ĐẠO PHẬT
Phật giáo bắt nguồn từ Ấn Độ
nên có những nguyên tắc và sự chế định có điểm không tương đồng với Trung Quốc
và các nước khác.
Đối với vấn đề xuất gia không
lập gia đình và ăn chay, nhiều người không hiểu biết sự tu tập, nên đã nhận thức
sai lầm về đạo Phật, xuất gia và ăn chay. Cho rằng mọi người đi tu học theo Phật,
con người trên thế giới này không còn nữa? mọi sinh hoạt sẽ không có. Vì sao,
vì mọi người đều xuất gia thì không có vợ có chồng, có con thì xã hội nầy làm
sao tồn tại.
Đây là sự hiểu biết sai lệch
nghiêm trọng. Sự xuất gia trong đạo Phật, là sự tự nguyện của mỗi người chứ
không bắt buộc. Thành phần tu học Phật có đệ tử tại gia và đệ tử xuất gia. Người
xuất gia có thể học Phật, người tại gia cũng học Phật, chúng xuất gia có thể tu
tập giải thoát và chúng tại gia cũng có thể tu tập để giải thoát sanh tử. Không
nhất định ai tu học Phật phải xuất gia. Vì vậy tuyệt đối không phải vì mọi người
tu học theo Phật mà nhân loại bị tuyệt chủng, và mọi sinh hoạt không có hoạt động.
Và những người tự nguyện xuất
gia không phải ai đi xuất gia cũng đều thành công trọn đời hết đâu. Rất có nhiều
người lúc ban đầu hay nữa chừng đã bỏ cuộc trở về thế tục. Vì thế trong kinh
nói: Làm tướng, làm quan, làm giàu thì dễ làm, mà làm người xuất gia đúng nghĩa
rất khó. Vã lại trong Phật giáo có hai thành phần đệ tử xuất gia mục đích tu học
giải thoát cho bản thân, và người gìn giữ đạo pháp và hướng dẫn mọi người tu tập
theo Phật pháp. Còn lại người cư sĩ tu tại gia, có vợ có chồng, có con, kinh
doanh sản nghiệp đáp ứng nhu cầu cho xã hội, và đem Phật pháp ứng dụng vào cuộc
sống, góp phần xây dựng xã hội an bình thịnh vượng.
Mặc dầu người xuất gia và tại
gia đều có thể tu hành giải thoát sanh tử, nhưng vì sao lại phải xuất gia? Trong đạo có người xuất gia là vì cần phải hoằng
dương Phật pháp, cần phải phát triển Phật pháp, cần có người chỉ đạo Phật giáo.
Người chỉ đạo Phật giáo tốt nhất chính là người xuất gia, vì họ không vướng bận
việc gánh vác trách nhiệm ở gia đình, lại không đi làm những việc bên ngoài, có
thể dốc hết tâm ý tu tập, dốc hết tâm ý hoằng dương Phật pháp. Phật pháp muốn tồn
tại trên thế gian, nhất định cần những người này để phát triển, cho nên xưa nay
chế định nguyên tắc cho người xuất gia.
Phải chăng công đức của xuất
gia rất lớn? Tất nhiên rất lớn. Nếu người
không thể xuất gia thì không nên ép buộc, nếu bị ép buộc xuất gia có khi không
thành tựu đúng như Pháp mà còn thua kém người tại gia. Lên càng cao thì rơi xuống
càng nặng, xuất gia có công đức rất lớn, nhưng không cẩn thận, đoạ lạc còn kinh
khủng hơn. Cần phải phát tâm chân thành tha thiết, kham nhẫn sự khó khổ để tu tập,
vì Phật pháp mà hy sinh lợi ích bản thân, nỗi lực hoằng dương Phật pháp, thì mới
không hổ thẹn chí nguyện xuất gia.
Người xuất gia là rường cột của
Phật giáo, là thành phần nòng cốt phát triển Phật pháp, họ không lập gia đình.
Nguyên tắc xuất gia trong Phật giáo nhằm thoát ly những ham muốn ở thế gian, mà
dành hết tâm ý cho Phật pháp. Do vậy, xuất gia là việc của bậc đại trượng phu,
cần phải hết sức siêng năng và kham nhẫn khó khổ. Nếu tuỳ tiện xuất gia, xuất
gia nhưng không làm việc của người xuất gia, bản thân không những không được lợi
ích gì, ngược lại làm chướng ngại cho Phật pháp.
Có người vừa mới tu học Phật
pháp liền nghĩ rằng phải xuất gia, làm như tu học Phật pháp mà không xuất gia
thì không thể được, không những bản thân đã hiểu sai, mà còn làm cho người khác
khựng lại không dám đến tu học Phật. Ý nghĩ rằng tu học Phật cần phải xuất gia
là hoàn toàn không đúng! Cần phải hiểu rằng xuất gia không phải việc dễ làm,
trước hết cần phải làm tốt bổn phận người cư sĩ tại gia, tinh tấn thực hành
giáo pháp, làm lợi ích cho mình và người. Nếu thật sự phát tâm rộng lớn, thực hành hạnh của người xuất gia, hy
sinh vì Phật pháp, sau đó mới xuất gia, làm như vậy bản thân mình được an ổn vững
vàng, mà cũng ảnh hưởng tốt đến xã hội./.
{]{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét