GIA QUYẾN CHÍ THÀNH CÙNG TĂNG CHÚNG,
TỤNG KINH SIÊU ĐỘ MỚI CÓ TÁC DỤNG
Trước khi người chưa chết,
nên vì người ấy tụng kinh, niệm Phật, nhờ oai lực của Tam bảo khiến cho tâm người
ấy phát khởi sự hoan hỷ, sinh tâm cung kính, do vậy dễ cứu độ. Mãi đến sau khi
chết 49 ngày, vì họ làm công đức để hồi hướng cầu siêu, điều thiết yếu là gia
quyến phải chí thành. Sự chí thành của người tụng kinh lễ sám mới có thể phát
sinh diệu dụng. Khi tụng kinh, lễ sám, cúng dường trai tăng, đem công đức đó hồi
hưỡng cho vong linh được siêu độ. Nhưng
nếu trai chủ không thành tâm, không thanh tịnh, sát sanh, ăn thịt uống
rượu bia, hoặc Tăng chúng làm Phật sự không tinh tấn, không thanh tịnh, thì người
chết không thể nhận được lợi ích.
Vì vậy trước hết, chính những
người trong gia quyến phải đem hết tâm thành khẩn, tâm thanh tịnh, tự mình ăn
chay, khởi niềm tin đối với Tam bảo, thì việc làm mới có hiệu quả. Có một số người, sau khi ông bà hay cha mẹ qua đời, cũng thỉnh
mời các vị xuất gia đến tụng niệm, nhưng dường như việc này chẳng liên quan gì
đến họ. Mặc kệ người xuất gia cứ tụng kinh, còn người gia quyến lại lo đi chiêu
đãi khách khứa, uống rượu bia, đánh bài, chơi cờ, chơi nhạc, ăn uống, làm ồn ào
náo loạn. Cách cầu siêu cho hương linh như thế, trai chủ đối với các vị xuất
gia không có một chút lòng cung kính, chẳng khác gì thuê người làm việc; tiền bỏ
lo tang, chỉ làm cho nhộn nhịp và đẹp lòng thiên hạ mà thôi, đối với người chết
chẳng có lợi ích gì. Điều thật sự cần thiết là con cái quyến thuộc của người chết
nên hết sức tinh tấn chí thành, kính ngưỡng Tam bảo, thỉnh mời chư Tăng dẫn dắt
niệm kinh lễ sám. Tuyệt đối không nghĩ rằng tôi trả tiền cho thầy, thầy phải tụng
kinh cho tôi; mà phải tự mình hết lòng chí thành theo Tăng chúng lễ bái sám hối,
nhờ thần lực Tam bảo mới cứu độ siêu bạt vong linh, khiến cho người chết nếu đã
tạo nhân duyên đoạ lạc sẽ thoát sinh lên cõi trời, cõi người.
Công đức cần phải làm trong bảy
ngày thất, vì sao vậy? Bởi vì: “Trong bảy
tuần thất, vong linh trong niệm niệm không gián đoạn, luôn trông ngóng người
thân quyến thuộc tạo phước để được cứu thoát. Qua 49 ngày, vong linh tuỳ nghiệp
thọ báo” (kinh Bổn nguyện, quyển hạ). Ở
đây nói bảy tuần thất, trên thực tế không nhất định là bảy tuần thất, có người
đi tái sanh trong thất thứ nhất, có người đi tái sanh trong thất thứ hai, thứ
ba, thứ tư…., tối đa là bảy tuần thất sẽ đi thọ quả báo. Do đó trong bảy tuần
thất, người chết trong niệm niệm liên tục trông chờ quyến thuộc vì họ mà cầu
nguyện Tam bảo gia hộ, vì họ mà làm nhiều phước thiện, để họ dù đang ở biên giới
của sự đoạ lạc cũng có cơ hội được quyến thuộc đổi sang cõi lành.
Thần thức của người chết trong thời điểm ấy đang trụ trong thân trung hữu,
tự họ không có khả năng, không thể làm chủ, chỉ mong nhờ quyến thuộc vì họ mà cầu
siêu bạt độ. Nếu quá bảy tuần thất mà không người cứu bạt, thần thức chỉ biết
tuỳ nghiệp tái sanh chịu khổ trong ba đường ác, cuối cùng thì không còn cách
nào thay đổi được nữa./.
(Trích từ:
Phước Huệ tuỳ thân- HT Ấn Thuận)
{]{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét