TẤT CẢ PHÁP ĐỀU KHÔNG
Nghĩa chân thật của “Không”:
Do nhân duyên hoà hợp, không có một thật thể bất biến.
Đức Phật dạy: “Tất cả pháp đều
không”, một số người hiểu sai, cho rằng thế
này cũng là Không, thế kia cũng không, cái gì cũng không, cái kia không
có, ngang dọc đều không có, không ý nghĩa, do đó việc xấu không làm, việc tốt
cũng không làm, hiểu biết mờ mờ mịt mịt, miễn sống được là tốt.
Thật ra “Không” trong Phật
pháp là triết lý vô cùng sâu xa thâm thuý, chư Phật và Bồ tát là các vị đã chứng
ngộ đạo lý chân thật của “Không”. Ở đây, “ Không” không phải thứ gì cũng đều không có, mà ngược
lại mọi thứ đều tồn tại, như thế gian là thế gian, cuộc đời là cuộc đời, khổ là
khổ, vui là vui, tất cả hiện đang có mặt.
Trong Phật pháp rõ ràng đề cập
đến chánh tà, có thiện có ác, có nhân có quả; cần bỏ tà quy chánh, lìa ác hướng
thiện, làm thiện được quả báo lành, tu tập sẽ thành Phật. Nếu nói rằng thứ gì
cũng không có, chúng ta cần gì phải tu học Phật? Thiện và ác, phàm phu và Thánh
nhân mọi thứ đều có, vì sao Đức Phật lại nói “Tất cả pháp đều không” ? “Không”
có nghĩa là gì?
Do nhân duyên hoà hợp mà các
pháp có mặt, thật sự không có một thật thể tồn tại bất biến, cho nên gọi là
không. Tà chánh, thiện ác, con người, tất cả đều không phải là những thật thể tồn tại bất biến, đều
do nhân duyên hoà hợp mà có mặt. Do nhân duyên hoà hợp mà hình thành, do vậy
khi nhân duyên biến đổi thì chúng cũng biến đổi theo; vì không có một thật thể,
cho nên gọi là không.
Lấy một câu chuyện để giải
thích. Ví dụ có một người đứng trước gương, hình ảnh người ấy hiện ra trong
gương. Do đâu mà có hình ảnh? Do có kính, có người, lại cần phải nhờ có ánh
sáng của mặt trời hoặc ánh sáng của đèn, mới thấy được hình ảnh; nếu thiếu đi một
trong những yếu tố đó thì không thể nhìn thấy được. Cho nên hình ảnh xuất hiện
cần phải có đủ các điều kiện trên, nó không phải là một vật thể tồn tại độc lập;
tuy không phải là thật thể, nhưng hình ảnh được nhìn thấy rõ ràng, không phải
không có. Nói “Tất cả pháp đều không”, chính là căn cứ vào ý nghĩa các pháp do
nhân duyên mà phát sanh.
Đức Phật nói “Tất cả pháp đều
không”, đồng thời lại nói tất cả nhân duyên đều có; nghĩa là không chỉ phải thấu
hiểu “Tất cả pháp đều không”, mà còn cần phải biết có nhân có quả, có thiện có
ác. Người tu học cần phải bỏ ác làm lành, chuyển mê thành ngộ, trong quá trình
chuyển mê thành ngộ đi đến chứng đắc được tánh Không, là không (tánh không) mà
cũng là có (tức không tức hữu), thông đạt hai chân lý (tục đế và thắng nghĩa đế).
Một số người cho rằng Phật pháp nói Không, đồng nghĩa cái gì cũng không có, là
tiêu cực, là bi quan; đó đều là những nhận thức sai lầm, do vì không hiểu Phật
pháp, cho nên cần phải triệt để thay đổi nhận thức này./.
{]{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét