TÂM THANH TỊNH QUAN TRỌNG NHẤT
TRONG VIỆC
TU HÀNH
Tu học
Phật lấy sự tu tập thành Phật và Bồ tát làm lý tưởng cho mình, chủ yếu là làm
tăng trưởng phước đức và trí tuệ, nhưng tự mình phải y vào lời Phật dạy mà thực
hành. Quan trọng nhất sự tu tập là phải làm sao cho tâm ta được thanh tịnh. Bởi
vì từ xưa đến nay, tâm chúng ta bị quấy nhiễu bởi những phần tử không lành mạnh
như tham, sân, tà kiến, mạn, nghi …Bị những thứ tâm này làm chướng ngại, cho
nên những việc làm và hành vi mà chúng ta đã không đúng như pháp, không hợp với
luật nghi. Muốn mình và mọi người được lợi ích, việc tu tập trước tiên là cần
làm cho tâm được thanh tịnh. Làm cho tâm thanh tịnh không có nghĩa là buông
xuôi tất cả ngoại duyên, việc gì cũng không làm, không suy nghĩ gì hết. Việc gì
cần làm vẫn phải làm, điều cần suy nghĩ nên suy nghĩ, cần khởi tâm thiện, việc
làm phù hợp với đạo lý, suy nghĩ đúng đắn hơn, có lợi cho mình và cho người
khác, đó mới đúng. Giống như diệt cỏ dại trong ruộng vườn, không những nhổ luôn
gốc rễ để chúng không sống sót, mà cần phải trồng thế vào đó một loại rau, loại
hoa để cho mảnh vườn thêm đẹp, có lợi.
Phật
pháp dạy chúng ta: Chỉ tu thiền định thôi vẫn chưa thể giải quyết vấn đề sanh tử,
mà cần phải tu tập định lẫn huệ, tiến đến đoạn trừ tất cả hữu lậu phiền não mới
đạt được đạo quả. Phật pháp dạy: “Tâm tịnh thì chúng sinh tịnh”, “Tâm tịnh thì
quốc độ tịnh”, đều chỉ dạy cho người học
Phật trước hết phải làm thanh tịnh tâm mình, rồi mới đến mở rộng đến chúng sanh
khác và cõi nước khác. Không kể pháp tu Tiểu thừa hay Đại thừa đều lấy “sự
thanh tịnh tâm” này làm vấn đề căn bản nhất trong việc tu học Phật.
Lợi
tha là việc trên hết của sự tu tập.
Kế đến
là vấn đề “Lợi tha là việc trên hết”. Theo nguyên tắc “Tự tha tăng thượng” mà
nói, một người tách rời cộng đồng thì không thể sinh tồn, nên cần phải biết rằng
bản thân mình được an lạc thì trước hết mọi người phải được an lạc. Theo lý
duyên khởi “cái này sanh, thì cái kia sanh, cái này không sanh thì cái kia không sanh; cái này diệt, thì cái kia diệt…” Đứng về góc độ gia đình, bạn là thành viên
trong gia đình; từ góc độ xã hội, bạn là một phần tử của xã hội. Gia đình được
hạnh phúc thì bản thân bạn mới được hạnh phúc; mọi người trong xã hội đều sống
vui vẻ hoà thuận thì thân bạn mới được thật sự bình an. Cũng như vấn đề chú trọng giữ vệ sinh, nếu chỉ chú ý trong
nhà mình sạch sẽ mát mẻ, mà không để tâm đến vệ sinh môi trường xung quanh gia
đình, đây chưa gọi là vệ sinh triệt để.
Vì thế,
người tu theo Phật giáo Tiểu thừa chỉ chú trọng đến phương diện lợi cho mình,
chỉ chú ý đến tự mình làm thanh tịnh tâm mình, giải thoát sanh tử cho chính
mình. Theo quan điểm của Đại thừa, đó chỉ là pháp tu phương tiện, không phải là
pháp tu cứu cánh. Bồ tát xem trọng việc làm lợi ích cho mọi người, nên bất cứ
lúc nào, bất kể ở đâu, mỗi lời nói, mỗi việc làm, đều lấy việc lợi ích cho người
làm trên hết. “Tâm thanh tịnh là quan trọng nhất” bao hàm trong Nhị thừa; làm lợi
cho người là trên hết, đây mới là điểm đặc sắc riêng biệt của Đại thừa, càng
phù hợp với tinh thần của Đức Phật.
{]{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét