TUỲ NGHIỆP THỌ BÁO CÓ BA LOẠI:
TUỲ TRỌNG, TUỲ TẬP, TUỲ ỨC NIỆM
Trong một đời, người ta tạo
ra không biết bao nhiêu tội nghiệp, khi sắp mạng chung sẽ lãnh chịu quả báo của
nghiệp như thế nào? Có ba loại không giống nhau:
1-Tuỳ theo nghiệp nặng (Tuỳ
trọng): Ví như tạo năm tội Vô gián là nghiệp ác nhất, một khi chết lập tức đoạ
vào địa ngục. Còn nếu như tu đắc thiền định cao nhất, định lực sâu dày, sau khi
chết lập tức sinh vào cõi trời. Nghiệp đã tạo tuy nhiều nhưng căn cứ nghiệp nào có sức mạnh nhất để thọ sinh. Vì vậy,
nói: “Như người mắc nợ, người nợ nhiều nhất sẽ bị đòi trước”.
2- Tuỳ theo sự huân tập (Tuỳ
tập): Căn cứ thói quen thường ngày. Nghiệp không phải nặng lắm, nhưng thường
ngày hay làm, lâu dài dần trở thành thói quen. Có nhiều người cả đời họ không
làm việc đại ác, cũng không làm việc gì đại thiện nào cả, phải xem xét nghiệp
ác mà họ huân tập nhiều lần thường ngày trong đời sống, nghiệp nào được huân tập
nhiều nhất sẽ tuỳ theo đó mà thọ báo.
3- Tuỳ theo ký ức (Tuỳ ức niệm):
Chỉ cho thời khắc sau cùng, khi tâm họ nhớ nghĩ về nơi nào thì sẽ hướng vào chỗ
đó để thọ sinh. Nếu tạo tội cực trọng đương nhiên thọ báo không thể xoay chuyển.
Nếu không phải tội nặng, lúc sắp mạng chung, nên khuyên họ đừng chấp trước,
nhìn thấu và buông bỏ, lấy những vật của họ đã có, vì họ mà làm việc công đức bố
thí. Tuy sinh mạng sắp mất chỉ cần họ biết bố thí làm phước, trong tâm không
còn tham đắm, tâm cảnh rộng mở, thì tuỳ theo ý niệm này mà thọ sanh.
Hoặc khi sắp mạng chung, vì họ
mà trợ niệm, khai thị hướng dẫn, khiến người bệnh nghe được danh hiệu Phật,
trong tâm cũng theo đó mà niệm Phật. Giả sử người kia vốn có nguy hiểm phải bị
đoạ lạc mà biết được có người vì mình mà niệm Phật, tức thì phát khởi niệm thiện,
hướng đến điều sáng suốt, nghe được danh hiệu Phật, trong tâm có cảm giác an
toàn, thì có thể khiến người ấy được chuyển hoá từ trong ác đạo.
Vì vậy, bình thường có thể niệm
Phật đương nhiên là tốt, nhưng sự trợ niệm cho người sắp mạng chung cũng là một
việc vô cùng quan trọng. Điều đáng sợ nhất là ngay thời điểm then chốt mà phiền
não nghiệp ác hiện tiền, niệm ác một khi đã khởi thì công đức của một đời tu
hành đều trở thành vô nghĩa. Do đó, đối
với người sắp mạng chung, quyến thuộc khóc lóc to tiếng sẽ khiến thần thức người
ấy loạn động, đau khổ, dẫn đến đoạ lạc. Đây là sự yêu thương họ trở thành làm hại.
Cho nên, điều quan trọng nhất phải làm cho tâm họ thật bình tĩnh, thanh tịnh,
khởi tâm hoan hỷ. Đặc biệt với người xan tham sẽ bị đoạ vào cõi ngạ quỷ, nếu
quyến thuộc vì họ mà bố thí tu phước, khiến người ấy khởi niệm buông xả, liền
có thể được cứu thoát. Tạo tội nghiệp nặng không những không dễ thay đổi; ngay
cả tu nghiệp cực thiện sinh lên cõi trời, như tu Vô Tưởng định nhất định sinh
vào cõi trời Vô Tưởng, nếu muốn khiến họ không sinh vào cõi trời này cũng không
phải là điều dễ làm.
Tuy có ba loại này nhưng
phương pháp cứu độ chính là dùng thiện niệm để chuyển hoá niệm ác, cần nắm chắc
phương pháp ưu việt nhất là “tuỳ niệm”. Phật pháp có phương tiện, có thể cứu
thoát những chúng sanh sắp bị đoạ vào địa ngục và vùng phụ cận, nhưng quan trọng
nhất vẫn là không nên tạo nghiệp cực ác.
Người tạo nghiệp không ác
không thiện, sau khi chết chưa đi đầu
thai liền, trong khoảng thời gian này từ một ngày cho đến 49 ngày, thần thức
chưa đi, nên gọi là thân trung ấm (hữu). Trong khoảng thời gian này, gia quyến,
vì người mất mà làm những việc phước thiện hồi hướng cho hương linh được siêu
thoát, như bố thí, cúng dường, phóng sanh, tụng kinh, niệm Phật, hương linh sẽ
nương nhờ công đức này mà được siêu thoát, không đoạ vào ba đường ác.
Còn người khi còn sống tạo
nghiệp cực ác và cực thiện, thì sau khi tắt hơi thở thần thức sẽ lập tức đoạ
vào địa ngục đó là nghiệp cực ác. Còn nghiệp cực thiện, thì cũng ngay lập tức
sanh lên cõi trời. Hai trường hợp cực thiện và cực ác không có thân trung ấm.
Còn nghiệp chưa phải thiện
chưa hay ác. Nếu tái sanh vào cõi người, súc sanh, thì phần đông phải trải qua khoảng
thời gian. Lúc đó tuy chết rồi nhưng thần thức tồn tại dưới dạng thân trung ấm.
Thân trung ấm này cứ bảy ngày thì chết, lại sanh thân khác, đến 49 ngày thì hết.
Nghĩa là trong 49 ngày chưa chính thức tái sanh. Trong thời gian chưa tái sinh
này, chúng ta vì họ mà tu thiện làm phước, vẫn có thể chuyển đổi được nghiệp lực.
Trong bảy tuần thất làm các việc thiện
không giới hạn, ở tuần thứ nhất, hay thứ hai, thứ ba, ở trong khoảng 49
ngày đều có thể làm được. Vậy trong 49 ngày vì người chết mà làm các Phật sự,
như tu phước, bố thí, tụng kinh, khiến người chết được chuyển đổi từ trong nghiệp
đường ác. Nếu qua 49 ngày rồi, phải tuỳ nghiệp mà tái sanh thọ quả báo thì
không cách gì cứu vãn được.
(Trích từ: Phước Huệ tuỳ thân- HT Ấn
Thuận)
{]{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét