TẠI SAO OAN ỨC KHÔNG CẦN BIỆN BẠCH
Đáp: Trong Luận Bảo Vương Tam Muội, một trong mười điều
tâm niệm, điều thứ mười có câu: “Oan ức
không cần biện bạch, vì làm như vậy là hèn nhát, mà trả thù thì oán đối kéo
dài” những người Phật tử sơ cơ không thể thực hiện điều này thì phải làm
như thế nào?
Mười
điều tâm niệm trong Luận Bảo Vương Tam Muội là nói về hạnh tu của một Phật tử
phát bồ đề tâm, thực hành Bồ tát đạo, dấn thân vào chướng ngại, đối diện với
nghịch cảnh, phải thường xuyên nghĩ nhớ điều ấy trong lòng để soi sáng cho mọi
người suy nghĩ, lời nói và hành động ngỏ hầu viên thành bi nguyện độ sanh vô
ngã vị tha nhằm thành tự giác ngộ.
Đây
là cốt tuỷ, tinh tuý, là đỉnh cao của pháp hành trên lộ trình Bồ tát đạo. Một
người chưa phát Bồ đề tâm, chưa đạt đến vô ngã, thiếu bi nguyện độ sanh thì khó
mà làm được. Do đó “Dù cố gắng chiêm nghiệm
lời dạy trên nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bất an” là chuyện bình thường đối với chúng sanh.
Nguyên nhân của sự bất an này không phải lời dạy trên không có tác dụng tích cực,
khi ứng dụng vào cuộc sống, mà chính ở chỗ tu tập và quán chiếu của tự thân
chưa thấu đáo, chưa đạt được tuệ giác để vượt qua cái tôi cá nhân.
Thói thường, khi cái tôi bị đe doạ, bị mất
an ninh, lập tức tự ngã có một phản ứng để sinh tồn, sự tự vệ cái tôi rất dữ dội,
thậm chí ngoan cố để bảo vệ những điều sai lầm. Vậy “oan ức không cần biện bạch”
điều đó khó chấp nhận. Điều này duy chỉ có những vị mang trong mình tâm niệm Bồ
tát mới làm được. Bồ tát nương vào sự tu tập quán chiếu ngũ uẩn giai không,
phát triển tuệ quán và thành tựu tuệ giác vô ngã. Nhờ vậy, dù không cần biện bạch,
khi gặp những điều oan ức, tâm của Bồ tát vẫn an nhiên.
Trong
cuộc sống nếu chưa đủ phát khởi bồ đề tâm, tu tập phát huy tuệ giác vô ngã thì
bạn nên biện bạch. Vì biện bạch để làm sáng tỏ vấn đề, đem lại công bằng cho tự
thân và mọi người là điều mà những người bình thường vẫn làm. Dù việc làm này
không giải quyết triệt để vấn đề, nhưng hơn hẳn sự chịu đựng trong bất an, đau
khổ. Tuy nhiên, sự biện bạch để giải toả oan ức chỉ có tính cách tạm thời. Vì rằng, nếu còn có bóng dáng tự ngã thì nỗi oan này đi qua, nỗi oan khác lại đến và như thế
cuộc đời là một chuỗi biện bạch. Tự thân của sự biện minh là biểu hiện của tự
ngã và đó là vòng luẩn quẫn của thân phận chúng sanh.
Mỗi
khi gặp phải những chuyện phiền não bức bách, bạn nên bình tâm ngồi lại, để
chiêm nghiệm vấn đề. Hãy đối diện với chính mình, lắng nghe tiếng lòng tâm sự để
thấy được căn nguyên của phiền não, bất an. Bạn sẽ thấy rằng, phiền não chỉ là
những đợt sóng lao xao nô đùa trên tự tâm bình lặng, không cần xua đuổi hay
hàng phục, chỉ quan sát chúng đến và đi một cách rõ ràng. Bạn sẽ mỉm cười khi
phát hiện ra chúng tuy có đấy nhưng không thật, không những phiền não mà ngay cả
niềm vui, sự hạnh phúc, tất cả đều là hoa đốm trong hư không.
Đạo
Phật là đạo của trí tuệ, đỉnh cao của tuệ giác là vô ngã, vượt qua những chướng
ngại trong cuộc sống nhờ sự soi sáng của trí tuệ là chủ trương của đạo Phật. Nếu
chỉ dồn nén và chịu đựng những điều oan ức mà không hoá giải được thì đó không
phải là cách ứng xử của người tu tập theo lời Phật dạy. Sức chịu đựng và dung
chứa của tâm có giới hạn, khi vượt qua ngưỡng thì sẽ bùng vỡ và đem đến hậu quả
khôn lường. Do đó, bạn phải tu tập và ứng dụng lời dạy trên cuộc sống bằng cách
phát huy tuệ giác vô ngã. Sự tu tập để từng bước thành tựu trí tuệ vô ngã, sẽ
giúp bạn hoá giải vượt qua tất cả mọi trở ngại, đồng thời đem lại cho bạn sự
bình an, giải thoát./.
(Trích Phật Pháp Bách vấn tập I)
{]{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét