VỮNG TÂM BỀN CHÍ
Con đường tu hành vốn dĩ không bằng phẳng, nhiều
chông gai, nếu không bền tâm vững chí thì lắm lúc cũng bị lung lay, chuyển hướng.
Để đi đến đạo quả viên thành thì phải giữ vững tâm chí xuất trần. Giới, Định,
Huệ là ba chân vạc kiên cố để trụ vững giữa bão giông nghiệp lực và tám ngọn
gió đời. Vì vậy, Giới phải luôn chắc,
tâm phải Định, Tuệ phải thật sáng suốt, như hoa sen “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn ”.
Muốn
giữ tâm bền chí phải sống cuộc sống không phóng dật, Phật đã từng dạy trong
kinh Pháp cú, ứng dụng vào cuộc sống hằng ngày.
“
Không phóng dật, con đường sống
Phóng
dật là con đường chết
Không
phóng dật không chết
Phóng
dật như đã chết rồi ”.
Pháp cú, Kệ 21.
Sống
không phóng dật là sống an nhiên tự tại, tâm không bị cuốn hút theo dòng thác đổi
thay và đầy cạm bẫy của sáu trần, sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp. Nói chung
phải vững tâm bền chí mới vượt ra ngoài thế giới ảo mộng, khát vọng, thèm muốn
sở hữu. Con người sở dĩ bị khổ đau là do rong ruỗi, chạy theo sáu trần vì thế
phải an trú tâm, giữ tâm, không để cho tâm chạy theo vị ngọt của sáu trần. Tâm là gốc của sanh và tử, là cội nguồn của mọi
bất hạnh lẫn hạnh phúc.
Tất
cả những gì con người cố gắng tìm kiếm cả đời, như danh vọng, tiền tài, đều là
hư giả, như bèo bọt, như sương mai, như hoa tàn héo rơi trên mặt đất, như giọt
mưa lạnh ban đêm. Những hình ảnh quen thuộc này được vua Trần Nhân Tông ghi nhận
như sau :
“Thị
phi niệm trục tiêu hoa lạc
Danh
lợi tâm tùy dạ vũ hàn
Hoa
tận vũ tình sươn tịch mịch
Nhất
thanh đề điểu hựu xuân tàn ”
( Ý nghĩa chạy theo thị phi, như theo hoa rơi ban sớm – Tâm chạy theo
danh lợi, như mưa đêm lạnh- Hoa rụng hết,
mưa tạnh còn lại cảnh núi non vắng lặng-
Một tiếng chim kêu, xuân lại tàn ).
Sơ
Tổ Trúc Lâm- vua Trần Nhân Tông từng khuyến cáo mọi người, cần có thái độ tu tập
để tự thân chứng đắc trong cuộc hành trình tìm về miền đất an lạc. Trong bài “
Cư trần lạc phú”. Ngài dạy : “ Trần tục mà quên phúc ấy càng yêu hết tấc. Sơn
lâm chẳng cốc họa kia thật đã đồ công ”. Nghĩa là sống ở cõi đời trần tục, người
tại gia nếu tinh tấn tu hành, giữ tâm trong sáng bằng cách biện tâm vẫn có thể
chứng ngộ, đó là phúc lớn do mình tạo ra. Còn xuất gia ở núi rừng mà không tinh
tấn, thì uổng công phí cả đời. Xem ra giác ngộ hay không giác ngộ đều do chính
mình có hành trì thực nghiệm biện tâm (tẩy
rửa tâm) hay không trong mọi môi trường
và hoàn cảnh sống, chúng ta có thể tự thân tu tập, tự thân hành trì, tự thân chứng
ngộ, để bước vào hạnh phúc ngay trong đời này.
Đức
Phật dạy “ Tâm làm chủ các pháp ”. Điều này có nghĩa là, hễ cá nhân nào làm chủ
được tâm mình, làm chủ bản tâm thì người đó hẳn nhiên bước vào thế giới an lạc
vĩnh hằng. Đó là chìa khóa mở cửa vô sanh bất tử cho sự tự do, tự chủ và cũng
là sự chuyển hóa tâm thức trong quá trình tu tập thực nghiệm tâm linh của đời sống
hiện tại./.
{—]–{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét