THỊ PHI
Thị phi tâm loạn
- Niệm Phật tâm an
Thị phi sanh oán – Niệm Phật tâm nhàn
Tâm
an vạn sự an
Sách Nho có câu : “ Nhất ngôn khả
dĩ tán bang, nhứt ngôn khả dĩ hưng bang ”. Nghĩa là : “ Một lời nói có thể làm
tan gia bại sản, cũng một lời nói có thể làm nên sự nghiệp, hưng thịnh nước
nhà”.
Đạo Lão cũng
có câu khuyên người tu hành : “ Khẩu
khai thần khí tán, thiệt động thị phi sanh “. Mở miệng ra thì thần khí tan mất,
còn lưỡi vọng lên thì sự hơn thua phải quấy phát ra.
Trong kinh có
câu : “ Phù sĩ xử thế, phủ tại khẩu
trung
Sở dĩ trảm thân do kỳ ác ngôn ”.
Nghĩa là : Người ở đời xử thế , búa dao ở tại trong miệng . Sở dĩ hại thân là
do lời nói ác độc của mình.
Trong sáu căn của con người thì
cái miệng là nơi dễ sanh ra ác cảm nhứt, vì nó hay nói những lời thị phi tốt xấu,
khen chê v.v..cho nên Phật ví dụ như ngọn dao bén, gây thù kết oán, giết hại lẫn
nhau cũng do lời nói bất thiện. Tục ngữ có câu :
Con ếch nó chết
cũng vì cái miệng. Con người mang họa cũng tại cái miệng. Trái lại, khi người
đã giác ngộ làm chủ được vọng tâm rồi thì cũng từ cái miệng ấy mà tạo ra muôn
ngàn thiện nghiệp. Như trong Kinh Pháp Hoa có câu :
Cái miệng đã
thanh tịnh rồi thì có 1.200 công đức. Dùng cái miệng ấy mà thuyết pháp. Giảng
kinh, giáo hóa chúng sanh, nghe được pháp lành cải tà quy chánh, tụng kinh, niệm
phật, ăn chay, nói lời chân thật, hòa nhã êm dịu, đạo đức, khiến cho người nghe
sanh lòng hoan hỷ, mát mẻ an vui. Nghe được câu kinh lời kệ mà độ người, độ vật,
phát tâm Bồ đề tu hành giải thoát đến quả vị vô thượng chánh đẳng chánh giác
thì công đức vô lượng vô biên.
Cổ đức có câu
: “ Mặc, mặc, mặc vô hạn thần tiên tùng thử đắc”
Tức là nín lặng cả ba nghiệp,
Thân, Khẩu, Ý thì bao nhiêu quả vị Thần Thánh, Tiên Phật cũng đều từ đó mà
thành tựu.
Người ngu si
mê chấp theo miếng ăn lời nói mà tranh đấu giành giựt, giết hại nhau không gớm
tay, cũng như hai con chó giành nhau cục xương mà phải cắn lộn đến đỗ máu què
chân, khiến cho người trí nhìn vào phải đau lòng thương xót, làm trò cười cho
thiên hạ và để tiếng nhơ cho hậu thế.
Muốn tu cho
khẩu căn này được thanh tịnh thì phải sắp xếp sự ăn uống có giờ khắc, không ăn
phi thời, ăn hàng, ăn vặt v.v...mà ăn theo tiêu chuẩn không quá hạn lượng dầu
món ăn ngon hay dỡ cũng vậy. Phải biết kiêng cử những món ăn độc hại không
thích hợp với cơ thể khi bịnh hoạn, ăn uống có tiết độ như vậy lâu ngày mới thắng
được khẩu nghiệp đòi hỏi.
Còn về lời ăn
tiếng nói thì phải tập nói ít lại, không nói nhiều, không nói dai, không nói
to, tập nói lời hòa nhã lễ độ, khiêm nhường, thành thật, đối với bất cứ người lớn
hay trẻ nhỏ, không nói lớn lời hỗn ẩu, không nói dối trá, dua nịnh, chê bai, mỉa
mai, không nói phi thời,phi pháp, phi lễ, mà chỉ nói đúng lúc, đúng nghĩa, đúng
pháp, nói vừa đủ nghe đủ hiểu, không nói quá lâu, quá nhiều làm chán người
nghe.
Sách xưa có
câu : “Bán cú phi ngôn, Năng tổn bình sanh chi đức”. Nghĩa là : Nửa câu nói quấy
có thể làm tổn giảm công đức đời tu của mình”.
Trong Kinh Di
Giáo, Đức Phật ân cần dặn dò : “ Tỳ kheo
các ông, nếu cứ hý luận hết thứ này đến thứ khác thì các ông sẽ bị tán loạn.
Tuy là người xuất gia mà không đắc đạo giải thoát được . Ấy thế cho nên các ông
phải xa bỏ ngay hý luận. Nếu các ông muốn chứng được cái vui tịch diệt Niết
bàn, các ông cần giữ tâm không hý luận thì sẽ được công đức cứu cánh đó.
{]{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét