PHÁ CHẤP
Việc chung của
các pháp hành là làm sao để dòng tương tục mất lực, nên tất cả pháp hành thuộc
các thừa xuất thế đều nhằm vào việc phá bỏ tướng tương tục này, theo hai phương cách : Một là đưa đa niệm về nhất niệm. Ngay cái nhất
niệm ấy, đủ cơ duyên bùng vở thì kiến tánh. Theo cách này thì có tham công án,
niệm Phật tam muội v.v… Hai là, đưa thẳng từ đa niệm về không niệm, đủ cơ duyên
chân tánh hiển lộ. Theo cách này thì các pháp hành thuộc tông Tào Động như biết
vọng không theo v.v.
Tu hành bước
đầu tiên thường là tìm nơi yên tĩnh để điều phục vọng tâm, nhưng có người không
dùng chỗ yên tỉnh để dụng công mà làm chỗ bình yên cho mình. Dù đã phát Bồ đề
tâm, nhưng không tha thiết với việc khai mở trí tuệ hay tiêu trừ tập nghiệp. Tu
càng lâu sợ cảnh càng nhiều, thấy việc gì có khả năng gây rắc rối cho mình liền
tránh, dù việc ấy cần thiết lợi ích cho người. Một môi trường tốt, rốt cuộc trở
thành công cụ giúp mình tăng thêm yếu đuối, một dạng của sự chấp ngã. Đó là do
không nắm được ý chỉ của việc tu hành, Lý không thông nên trên sự thành như vậy.
Thiền môn,
phá tâm phân biệt là việc quan yếu, phản quan tự kỷ bổn phận sự là quan trọng.
“ Nghe hay thấy…thảy đều quay lại mình, chớ hướng ra ngoài phê phán”. Nhưng phận
sự không nhớ, phân biệt tăng thạnh, phân biệt càng tăng cố chấp càng thêm kiên
cố, trở thành kẻ phàm tục tử ở trong thiền môn mà trở thành kẻ trần tục, ở thiền
môn mà còn phân biệt nhiều hơn cả thường dân. Điều kiện thuận lợi cho việc tu
hành hóa ra chỉ giúp kiên cố cho cái ngã.
Tuy là người ở
Thiền môn, nhưng chỉ thích trang bị kiến giải của mình bằng kinh luận, quên mất
việc an định nội tâm, bỏ phế thiền định, chạy theo sách vở, bằng cấp địa vị…Lời
nói ra trước sau bất nhất, ngã chấp không trừ, chỉ lấy kiến giải làm chỗ thọ
sinh, nên không tránh khỏi đố kỵ, thị phi tranh cải.
Kẻ thì bằng cấp
càng cao nhưng nghiên cứu không tới, tu hành không chuyên, thường hay phát biểu
trái với tinh thần kinh luận, chỉ biết lấy việc đông người ủng hộ làm chỗ thọ
sinh. Đâu biết Bồng nguyên soái chỉ vì lựa chỗ đông người mà hóa thành Bát Giới.
Đường dữ khó tránh, mình người chung đường.
Còn kẻ biết dụng
pháp đúng với căn cơ của mình, tâm lại
không tha thiết với việc tu hành, nhưng điều kiện tu hành không thường. Gia
duyên ràng buộc, Phật sự nối tiếp… Miên mật không đủ nên kết quả cũng không
tròn. Rất nhiều nguyên nhân để trong
cái ưu còn nhiều cái khuyết, trong cái tích cực vần còn nhiều cái tiêu cực.
Song đó là điều không thể tránh được ở thế giới này. Một thế giới mà sự tương đối
ngự trị ở đó. Vì thế không thể mà cũng không nên đòi hỏi một cái toàn triệt, chỉ
cần ưu nhiều một chút, tích cực tăng thêm một chút, thì nạn tai giảm thiểu, người
khổ cũng vơi.
Phật giáo, học pháp hay tu hành không ngoài việc
giúp hành giả phá trừ ngã chấp và pháp chấp. Bởi ngã pháp không trừ thì trí tuệ
không phát, Bi mẫn không tròn. Cho nên …chẳng kể tại gia hay xuất gia, chẳng kể
Đại hay Tiểu, chẳng kể học vị hay không học vị, chẳng kể Thiền môn hay Tịnh độ,
chẳng kể ngồi lâu hay mau, quan trọng vẫn là không chấp. Chúng sanh không chấp,
chúng sanh là Bồ tát. Bồ tát nếu chấp, Bồ tát là chúng sanh. Đại thừa mà chấp,
Đại liền thành Tiểu, Tiểu thừa không chấp, Tiểu chính là Đại. Đó là những điều
Phật tử cần phải nhớ. Lý thông rồi thì Sự mới hy vọng tốt. Lý đã không thông
thì Sự chẳng thể tốt đẹp gì.
(
Trích: Phá chấp căn bản của sự tu hành : Chân Hiền Tâm- NSGN só 257- 8/2017 )
“ Vạn ban đới bất khứ, duy hữu nghiệp tùy
thân” : Sau khi chết không thể mang theo
được những gì, ngoài cái nghiệp bám theo chiếc thân khô héo này .
“ Nhất tiếu giải thiên sầu ”. Một nụ cười hóa
giải được ngàn nổi sầu ưu.
{]{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét