ĐẠO NGHIỆP NGƯỜI TU
Đạo nghiệp của
người tu có hai loại đó là đọc tụng và thiền tư (Ngài Đạo Tuyên ). Nhưng đọc tụng
mà đưa âm thanh đạt đến chỗ an tịnh thanh thoát, giải thoát khiến cho tiếng đọc
tụng trở thành một loại giác âm. Có rất nhiều người nghe âm thanh trầm bổng tụng
kinh, trì chú mà giác ngộ đến với đạo Phật.
Ngài Nghĩa Tịnh
mới đặt chân lên đất Ấn đã phải run lên trong niềm cảm khái thiêng liêng khi
nghe Tăng chúng tại tu viện Na lan đà tụng các bài tán kệ.
Lời hay mà
nghĩa cao vời
Ngọt ngào
chân thật tùy thời mở thâu
Lúc ngắn gọn
chỉ nửa câu
Lúc thì phô
diễn biển sâu diệu từ
Nghe rồi hoan
hỷ tâm tư
Mấy ai không
cảm ngôn từ lạ thay
Dù ai ác ý
sâu dày
Cũng bị tuệ
giác chuyển lay trong lòng
Lời lẽ thiện
xảo thong dong
Lúc cần cũng
chuyển đôi dòng khác đi
Mục đích ắt đạt
mọi khi
Đúng là chân
thật diệu vi khôn lường
Nhuyến nhu
cùng với thô cường
Tùy việc mà độ
mười phương hữu tình
Thánh trí lời
lẽ diệu minh
Chỉ đồng một
vị đẳng bình mà thôi.
Tiếng nói con
người là một loại âm thanh sống động và sáng tạo. Nó không chỉ là tiếng kêu của
một loài vật mà còn vượt lên trên để đưa loài người ra khỏi cuộc sống mông muội,
đưa giống loài trở thành những “ con người”. Trong các phương thức giao tiếp, âm
thanh trở thành phương tiện thù thắng nhất, cho nên vị Bồ tát từ bi độ lượng và
gần gũi với chúng sanh nhất mới có tên gọi là Quán Thế Âm. Âm thanh ấy càng đặc
biệt trở nên thù thắng hơn khi nó được phát ra từ sự kết hợp hài hòa giữa ngôn
từ với một tâm trí trong sáng của bậc giác ngộ.
Cũng là âm
thanh tiếng nói, nhưng nghe lời than vản của một người phiền muộn khiến cho ta
rả rời, khó chịu. Nghe một câu chuyện vui nhộn, lòng ta thêm phần phấn chấn. Âm
thanh trầm hùng của câu kinh tiếng kệ, những câu thần chú vượt lên trên hai phạm
trù vui buồn đó, làm lắng diệu phiền não, khơi dậy những năng lực kỳ bí trong
tâm khảm của con người.
Phải ghi nhận
rằng, dù không hiểu, cũng không nghe rõ được lời tiếng rõ ràng, nhưng chỉ cần lắng
nghe qua giai điệu trầm bổng của câu chú, lời kinh tiếng kệ, chúng ta cũng đã
có cảm giác lắng hồn và rung cảm tâm linh sâu sắc, những làn sóng âm thanh làm
cho tâm yên tịnh, phiền não tiêu tan theo những cảm xúc dâng trào.
Cửa ngõ vào đạo
khởi đầu bằng việc nghe. Muốn nghe kinh pháp thì phải am tường ngôn ngữ, kể từ
khi Phật diệt độ, kinh điển được lưu truyền qua nhiều phương ngữ khác nhau, việc
am tường nhiều thể loại phương ngữ chứa đựng lời phật dạy là điều kiện quan yếu
để lĩnh hội Thánh giáo.
Mặc dù có những
phương ngôn vốn có mối liên hệ thân thiết với Đức Phật và giáo pháp của ngài,
nhưng không vì vậy mà sùng trọng quá mức, xem đó như những biểu tượng cát tường
hay là linh tự thiêng liêng.
Với Đức Phật
ngôn từ chỉ là phương tiện giúp người học đạo, việc thần thánh hóa chữ nghĩa hoặc
dùng âm thanh, tiết điệu để cầu Ngài, là điều chưa thuận hợp với Phật đạo. Nói
cách khác, lạm dụng phương tiện âm thanh, sắc tướng thì rất khó gặp được Như
Lai. ( Nhược kiến ngã, dĩ âm thanh cầu ngã, thị năng hành tà đạo, bất năng kiến
Như lai ). Kinh Kim Cang.
{]{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét