PHÁT BỒ ĐỀ TÂM VĂN DIỄN NGHĨA CỦA THIỀN SƯ TỪ PHONG
Đối
với người tu theo đạo Phật, nhất là người xuất gia, từ khi khởi tâm hướng đạo cũng
là lúc Bồ đề tâm nẩy nở. Tâm Bồ đề có thể hiểu đơn giản là tâm “ thượng cầu Phật
đạo, hạ hóa chúng sanh”. Ngài Thật Hiền dạy : “ Tôi từng nghe, cửa chính yếu để
nhập đạo thì sự phát tâm đứng đầu, việc khẩn cấp để tu hành thì sự lập nguyện đứng
trước. Nguyện lập thì chúng sanh độ nổi, tâm phát thì Phật đạo thành được. Cái
tâm quảng đại không phát, cái nguyện kiên cố không lập, thì dẫu trải qua đời kiếp
nhiều như cát bụi, cũng y nhiên vẫn ở trong phạm vi luân hồi. Tu hành dẫu có,
cũng toàn là lao nhọc, khổ sở một cách vô ích. Do đó mà kinh Hoa Nghiêm đã nói
: quên mất tâm Bồ đề mà tu các thiện pháp thì gọi là hành động theo ma vương.
Quên mất còn thế, huống chi chưa phát. Muốn học đạo Như Lai thừa thì trước phải
phát Bồ đề nguyện, không thể chậm trễ.
Tác phẩm “ Phát Bồ đề tâm văn diễn nghĩa” của Thiền sư
Thích Từ Phong là một trong những tác phẩm được ra đời trong thời kỳ chấn hưng
Phật giáo sau những biến cố thăng trầm của lịch sử, nhất là vào thời đại cuối mùa của một xã hội phong kiến nửa thực
dân cuối thế kỷ 19 đầu thế kỷ 20. Trong sự giao lưu giữa hai nền văn hóa Đông
–Tây cùng văn minh vật chất đang dần dần thâm nhập và lớn mạnh tại xã hội Việt
Nam lúc ấy, ý thức được sự thay đổi của thời cuộc nên các Thiền sư Phật giáo đồng
tâm cộng lực tìm cách gìn giữ bản sắc văn hóa truyền thống dân tộc và hoằng
dương Phật giáo bằng tiếng nói thuần túy của người nước Nam. Phát Bồ đề tâm văn
diễn nghĩa ra đời trong hoàn cảnh như thế và nhằm mục đích xiển dương đạo pháp,
hướng đến tinh thần Phật hóa cho các giai tầng xã hội Việt Nam lúc bấy giờ.
(
Sư Thực Hiền : họ Thời, tự Tư Tề, hiệu Tỉnh Am, người Thường Thục, tỉnh Giang
Tô, là bậc cao Tăng Trung Quốc thuộc tông Tịnh Độ. Sư xuất thân trong một gia
đình có truyền thống Nho học. Sư rất thông minh và có chí xuất trần rất sớm, xuất
gia năm 15 tuổi, kinh điển xem qua một lần là nhớ mãi không quên. Năm 24 tuổi
sư thọ giới Cụ túc, nghiêm trì giới luật, không lìa y bát, ngày ăn một bữa, thường
ngồi không nằm. Về sau sư lễ yết ngài Thiệu Đàm học Duy thức, Lăng Nghiêm, Ma
ha chỉ quán và tinh thông học thuyết Thiên Thai tông, Pháp tướng tông. Về sau,
sư dứt bỏ mọi duyên, chuyên tu niệm Phật, ngày đêm niệm 10 vạn tiếng. Sư mất
năm 1733, hưởng dương 55 tuổi. Tác phẩm sư để lại có : Tịnh độ thi, 108 bài,
Tây phương phát nguyện văn chú, Tục vãng sanh truyện, 1 quyển, Khuyến phát bồ đề
tâm văn, 1 quyển. )
{]{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét