TẠI
SAO TRUYỀN BÁ PHẬT PHÁP THÌ CÔNG ĐỨC VÔ LƯỢNG?
Khi chúng ta giúp ai có hiệu
quả lớn thì phước sẽ lớn. Còn hiệu quả nhỏ thì phước nhỏ. Ví dụ thế này. Có hai
người cần mình giúp, một người thiếu ăn. Thì mình cho họ một triệu để họ mua thức
ăn. Còn một người đi học nghề và họ không có tiền đóng tiền học nghề. Và mình
cho họ tiền đi học nghề. Cả hai mình đều bố thí giúp đỡ một triệu, nhưng mà hai
cái phước khác nhau. Hai quả báo trở lại khác nhau. Bởi vì khi mình cho họ một
triệu, họ sống được trung bình là hai tháng. Sau này quả báo trở lại thì mình sẽ
sống đầy đủ được trong 20 năm. Nhân quả là như vậy. Nhưng mà lại không bằng người
mình giúp một triệu học nghề. Khi mà có nghề rồi họ sống được hết một đời. Cũng
một triệu nhưng đem lại lợi ích là 2 tháng, nhưng cũng một triệu thì lợi ích là
một đời.
Thì nhân quả là nhiều kiếp mình sinh ra và ở kiếp nào mình cũng được
no ấm, có nghề nghiệp đàng hoàng, có công ăn việc làm và luôn luôn được người
ta kính trọng trong khoảng 20-30 chục kiếp như vậy. Chúng ta thấy cùng một số
tiền, cùng một công sức bỏ ra để giúp người. Nhưng giúp cách nào để hiệu quả lớn
thì phước rất lớn.
Nhưng
trong việc giúp người thì có một cách giúp hiệu quả không chỉ một đời. Mà là vô
lượng đời. Đó là giúp cho con người tin
được Phật Pháp nhân quả vô lượng kiếp về sau. Khi người ta tin được nhân
quả, nghiệp báo rồi thì người ta không dám làm điều tội và chỉ siêng làm việc
phước. Thì phước đó người ta hưởng được vô lượng kiếp. Khi người ta hưởng được
vô lượng kiếp thì phước đó mình cũng không tính kể được.
Cho
nên, công đức đem Phật Pháp, nhân quả cho người khác hiểu biết, thì với phước
đó mình có thể làm Thánh và đắc đạo được. Phước đó hưởng không bao giờ hết. Có
một lần có một người hỏi Đức Phật: “Bạch Thế Tôn, nếu có một người nào ở ngoài
đạo Phật nhưng vẫn được sinh lên cõi trời để hưởng phúc hay không?” Đức Phật trả
lời: “Này Bà La Môn, trong suốt 91 đại kiếp qua, ta chưa thấy một người nào
ngoài đạo Phật mà được sinh lên cõi trời, trừ một người. Đó là người hay giảng
về nhân quả, nghiệp báo”.
Đức Phật cũng đã xác định phước lớn nhất chính là phước giúp cho
người khác hiểu được nhân quả, nghiệp báo. Bây giờ chúng ta cũng vậy, chúng ta
về lại gia đình mình, trong mỗi bữa ăn chúng ta đều nói nhân quả. Ví dụ như
chúng ta nói với con mình: “các con gieo nhân gì thì các con sẽ gặt quả đó. Các
con phải biết kính trọng người lớn, thì lớn lên các con sẽ được người ta kính
trọng, nghĩa là các con sẽ thành công lúc lớn lên. Còn lúc nhỏ nếu các con xấc
xược, hỗn láo với người lớn thì lớn lên các con làm đâu sẽ thất bại đó để người
ta khinh thường trở lại. Các con gặp người khổ mà các con làm lơ thì sau này
các con sẽ khốn khó không ai ngó tới. Các con phải biết giúp người thương người.”
Nghĩa là trong bữa ăn mình dạy cho con mình nhân quả, đạo đức thì mình đã cứu
nó cả vô lượng kiếp tới. Mà chẳng những gia đình mình, mà mình còn sang nhà hàng
xóm rủ họ cùng đi chùa. Khi chúng ta dẫn họ đi chùa nghe Pháp thì chúng ta đang
giúp cho họ có niềm tin kính Tam Bảo mà sợ làm điều ác, họ chỉ thích làm điều
lành. Mình cứu họ nhiều kiếp sau. Và như vậy phước đó hưởng đời đời không bao
giờ hết.
Như vậy, mình đem cho họ lợi ích nhỏ thì phước mình nhỏ. Còn mình
đem cho họ lợi ích lớn thì phước mình lớn. Mà trong những cái lợi lớn thì không
có cái lợi nào bằng việc giúp người ta biết được Phật Pháp và tin được nhân quả.
Lúc nào chúng ta cũng phải siêng năng, đến với người hàng xóm, những người chưa
biết Phật Pháp, nhân quả. Chúng ta phải nói chuyện đạo lý cho họ nghe. Một hai
câu đơn giản, gieo cho họ niềm tin nhân quả. Cũng là cứu được cuộc đời của họ.
Hoặc là chúng ta có những bài giảng và những cuốn sách đạo lý hay thì chúng ta
phải mời họ đọc. Họ đọc được một lần, đã gieo được niềm tin nhân quả trong cuộc
đời của họ rồi thì họ sẽ được cứu rỗi vô lượng kiếp. Và phước của mình không thể
tưởng tượng được. Ngay trong hiện đời mình luôn luôn được Phật gia hộ. Gặp những
chuyện bế tắc mình gặp Phật thì Phật cứu liền. Còn người mà cả đời chỉ biết sống
cho mình và không biết giúp ai, không hề đem Phật Pháp cho đến cho mọi người,
không hề rủ ai đi chùa thì khi người đó gặp chuyện đau khổ, cầu Phật chưa chắc
linh, bởi vì mình không xứng đáng.
Còn người lúc nào cũng sống thương yêu người khác, lúc nào cũng
đem Phật Pháp đến cho mọi người, giúp người khác tin được nhân quả. Thì khi
mình gặp chuyện bế tắc đau khổ, mình chỉ cần đứng giữa trời, chưa cần tới Chùa,
thì mình niệm Phật, Phật sẽ cứu mình ngay lập tức. Hãy tin điều đó vì đó là người
con ngoan của Phật và Phật sẽ cứu giúp!
TÂM LÝ ĐẠO ĐỨC- NHÂN QUẢ LUÂN HỒI.
(Nguồn
sưu tầm)
TÓM LẠI MẤY Ý TRÊN
1/ Giúp cho một người khó khổ có thức ăn được một tháng- Quả báo sẽ
được một đời no đủ không thiếu thức ăn.
Nhưng phước báo không bằng, một người cho tiền
một người đi buôn bán họ thoát được cuộc sống nghèo thiếu - Quả báo sẽ nhiều đời
không nghèo khó.
2/ Giúp cho một người đi học nghề, hoặc học phổ
thông, họ sẽ thoát khổ sau nay có công ăn việc làm nhờ vào việc học mà cuộc sống
thay đổi - Quả báo sẽ nhiều đời không
thiếu về vật chất mà kiến thức cũng được thông minh hơn những người khác.
3/ Giúp cho một người bình thường có cơm ăn áo mặc,
học hành đến nơi đến chốn, tạo cuộc sống đầy đủ cả vật chất lẫn tinh thần- Khác
với cúng dường cho một người tu tập, thành đạt. Người này không những tự thân
thoát khỏi khổ sanh tử luân hồi mà còn truyền tải phật pháp đến cho nhiều người cùng biết cùng tu, nhiều
người được thoát khỏi phiền não hiện tại, tương lại thoát sanh liễu tử.
Như vậy, có ba cách bố thí:
1/Bố thí thức ăn, vật thực 2/ Bố thí kiến
thức thế gian và cuộc sống vật chất. 3/
Bố thí vật chất và bố thí pháp.
Trong ba hạng bố thí, hạng bố thí thứ ba là
quan trọng, và thù thắng. Là loại bố thí lâu dài và thiết thực.
{¯{
0 nhận xét:
Đăng nhận xét